Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 88 : Lấy chồng
Ngày đăng: 22:23 27/06/20
Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Trời đông giá rét, nước đóng thành băng, nhóm xã viên mở ra hình thức mèo ngủ đông, có thể không ra cửa liền kiên quyết không ra khỏi cửa.
Dĩ nhiên cũng là cơ hội tốt cho mấy người đàn ông tụ tập, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không ngăn cản được bọn họ tụ tập. Lúc dừng chân nghỉ ngơi ngày mùa tụ tập, thời điểm nông nhàn càng dễ dàng tìm nơi nào đó tụ tập.
Lúc này bọn họ liện tụ tập bên trong đại đội, bên trong đại đội có ba gian phòng có giường, chuẩn bị cho tổ công tác đấy.
Lúc không có người, mấy người đàn ông sẽ đốt nóng giường, sau đó thậm chí hơn mười người đàn ông tụ tập ở đó tán dóc.
Mặc dù Hàn Vĩnh Phương bá đạo cũng không ngăn cản chuyện này, có thể để bọn họ tụ tập dưới mí mắt, nghe máy radio, đọc một tờ báo, nghe tuyên truyền chính sách của đảng, vốn cũng tốt hơn để bọn họ ở sau lưng làm chuyện càn quấy.
Kể từ khi Hà lão tam bị Tam Vượng cho vểnh lên, Lưu Xuân Phương bị Tiểu Vượng mắng cho đến nay, bây giờ bọn họ không dám nói thầm sau lưng chuyện của Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng, ganh tỵ thì ganh tỵ, trong lòng mình chỉ lén lút nói chứ không dám nói ra miệng nữa.
Huống chi Hàn Vĩnh Phương ở trong mắt bọn họ càng ngày càng bảo thủ, không chỉ là hai người này, nếu bọn hắn tùy tiện nói về người đàn bà khác, ông cũng mắng cho nghe.
Cho nên không thể có ý dâm tà với người phụ nữ khác, vậy cũng chỉ có thể thêu dệt nói dối, kể chuyện xưa, Lưu Xuân Tài rất hứng thú coi họ là nguồn tư liệu sống.
“Lưu Xuân Tài, tôi cho cậu kể chuyện về nàng dâu về nhà mẹ đẻ, đảm bảo khiến các người hoảng sợ mở to mắt.” Thường Phú Dư xoạch xoạch hít khói thuốc
Mấy người đàn ông vội vàng bảo anh ta kể.
Kết quả Thường Phú Dư cũng kể tiết mục ngắn đến nghiện, lốp bốp lốp bốp kéo dài hồi lâu mà chưa nói và đề tài chính, làm cho Lưu Xuân Tài sốt ruột không chịu được.
“Ha ha, cậu cũng biết sốt ruột? Lúc cậu ở trên nói chuyện cũng chưa từng khiến chúng tôi gấp chết.” Có người trêu ghẹo hắn.
Thật vất vả thúc dục Thường Phú Dư giống như bị táo bón, cả phòng đàn ông đều trầm mặc.
Cuối cùng Lưu Xuân Tài nói: “Điều đó không có khả năng, còn có súc sinh như vậy?”
Thường Phú Dư: “Sao lại không có khả năng? Người ta nói lý lẽ thẳng thắn hùng hồn, ‘con gái do chính mình sinh nuôi dưỡng, chính mình ngủ thì có làm sao? Đạo lý hiển nhiên! ’”
“Ôi chó chết thật, còn có thể như vậy?” Mấy người đàn ông liền mắng: “Thường Phú Dư, cậu đừng có thêu dệt vô cớ.”
Thường Phú Dư cười ha hả: “Các người có muốn tự mình đi hỏi thăm một chút hay không, thôn bọn họ không có ai không biết.”
Lưu Xuân Tài căm phẫn nói: “Chuyện này nếu xảy ra ở thôn chúng ta, phải để cho bí thư chi bộ cùng đội trưởng Lâm đánh cái tên súc sinh đó, đánh chết nó!”
Có người liền nói: “Thế có đi đến công xã báo án không? Để cho cục công an bắt lại, đập đầu chó!”
“Sợ rằng không được, phê đấu đều vô dụng. Ông lấy cớ gì phê bình đây? Người ta con của mình, tự mình muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi. Ông đang ở trong nhà đánh mắng con, còn cần người khác cho phép sao?” Đều nói chuyện này căn bản không có cách nào quản.
Bây giờ Lưu Xuân Tài bị Lâm Lam tẩy não, làm sao nhịn được cơn tức này, anh ta chuồn đi tìm Lâm Lam.
Bọn nhỏ đã rửa mặt rồi lên giường nghe máy radio, một lát nữa là phải đi ngủ.
Cô gội đầu còn chưa khô tóc, ngồi ở trên giường gạch viết mấy câu chuyện xưa. Hàn Thanh Tùng ở bên lò đốt thêm hai cục than, dùng một chậu sành nhỏ than để lên vỉ sắt, bưng đến đây để cô hong khô đầu tóc.
Anh ngồi ở bên cạnh cô, vừa giúp cô lau vân vê đầu tóc thuận tay lau tóc cô cho nhanh khô hơn một chút: “Sau này anh giúp em hong khô, em có thể để tóc dài.”
Lâm Lam:...... Có phải mỗi thẳng nam, đều có người thương trong mộng có mái tóc dài bồng bềnh?
“Tóc dài ở nông thôn rất bất tiện nha, dính tro bụi liền khô xơ, còn có nhiều chuyện phiền phức khác nữa, vẫn để tóc ngắn cho bớt việc.” Lâm Lam vứt bỏ bút, thuận thế ngã vào trong lòng ngực của anh, cảm thụ nhiệt độ lồng ngực anh, nóng hừng hực luôn làm cho người ta muốn ngủ.
Hai người không thế nào nói chuyện, nhưng không khí lại ấm áp yên lặng, trong phòng lại bắt đầu dâng lên không khí mập mờ.
Lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm của Lưu Xuân Tài: “Chị Lâm, chị Lâm.”
Hàn Thanh Tùng khẽ nhíu mày, trừ phi người thân bên nhà mẹ đẻ, rất ít người có vai vế sẽ đến nhà người phụ nữ có chồng để nói chuyện, trừ phi quan hệ vô cùng thân thiết. Dĩ nhiên đám người Lưu Xuân Tài vì vô cùng kính trọng Lâm Lam, cũng thích cùng cô thân thiết nên kêu chị.
“Ai đấy?” Lâm Lam còn không nghe rõ.
Hàn Thanh Tùng: “Lưu Xuân Tài. Anh đi xem một chút.”
Lâm Lam: “Nếu cậu ấy có việc thì để cậu ấy vào.” Lưu Xuân Tài rất ít khi đến tìm cô trễ như thế này, Lâm Lam cảm thấy có việc. Nếu như cô không nói những lời này, đoán chừng hắn liền trực tiếp đuổi người đi.
Hàn Thanh Tùng đi mở cửa, cũng không để cho Lưu Xuân Tài đi vào, “Nói đi.”
Lưu Xuân Tài thò đầu vào, thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn, cười nói: “Cục trưởng Hàn, chị Lâm ngủ rồi chưa?”
Hàn Thanh Tùng mặt không đổi sắc: “Ngủ rồi.”
Lưu Xuân Tài cũng không tin, có điều dưới sự uy nghiêm đầy soi mói của Hàn Thanh Tùng, anh cũng không dám mạnh mẽ đi vào, chỉ đành phải đem chuyện Thường Phú Dư kể, nói cho Hàn Thanh Tùng nghe: “Cục trưởng Hàn, anh nói có phải súc sinh hay không?”
Hàn Thanh Tùng: “Bảo tôi nói thì bắn chết lão, nhưng tôi không thể vượt qua luật pháp.”
Lưu Xuân Tài: “Thế… bắt lão lại, hình phạt, cũng có thể không.”
Hàn Thanh Tùng: “Con nhà lão thì sao, cậu nuôi?”
Con cái không phải là vật sở hữu cá nhân của cha mẹ, nhưng vì trẻ con cần cha mẹ nuôi dưỡng, cho nên rất nhiều cha mẹ đều cảm thấy con cái là của mình, mình có quyền định đoạt sinh sát, bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp.
Lưu Xuân Tài câm rồi: “Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ để như vậy......”
Hàn Thanh Tùng: “Ngày mai tôi cho người đi một chuyến đến đại đội bọn họ, điều tra thêm lão có phản cách mạng hoặc hành động vượt quá hay không.” Lúc này chỉ cần không phải đặc vụ, các loại hành vi như phản cách mạng, cục công an không tiện nhúng tay vào công việc của đại đội. Hơn nữa có vài người đàn ông đánh vợ đánh con, đại đội cũng không cách nào quản. Cho nên trực tiếp không được thì chỉ có thể quanh co vòng vèo, cần thông qua đại đội can thiệp, hàng xóm giám sát.
Lưu Xuân Tài có chút không rõ, Hàn Thanh Tùng lại không giải thích cho hắn.
“Trở về nghĩ ngơi đi.” Hàn Thanh Tùng liền đóng cửa.
Lưu Xuân Tài đứng lặng yên ở ngoài cửa một lúc, gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, xem ra cái thôn kia thiếu một bí thư chi bộ như Hàn Vĩnh Phương! Nếu để bí thư chi bộ của bọn họ trông coi thôn đó, bảo đảm trị được mọi người ngoan ngoãn dễ bảo đấy.
Hàn Thanh Tùng trở về trong phòng, tóc của Lâm Lam không kém lắm gấn sắp khô.
Cô nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
Hàn Thanh Tùng: “Không có gì, báo án rồi, không phải thôn chúng ta, ngày mai anh cho La Hải Thành dẫn người đi xem một chút.”
Lâm Lam cười nói: “Lưu Xuân Tài còn rất thú vị, cậu ấy có thể báo án gì?”
Hàn Thanh Tùng cũng không nó kỹ càng, đem chậu than đến chỗ cửa, sau đó cởi giày lên giường trùm chăn, ôm vợ ngủ.
Lâm Lam cảm thấy anh có chút trầm mặc, mặc dù bình thường anh cũng rất trầm mặc, một ngày không thể nói hai câu, nhưng bởi vì hai người ăn ý, cô vẫn có thể cảm giác anh có gì đó không đúng.
Hàn Thanh Hoa cùng anh cả Hàn vội vàng hòa giải, anh cả Hàn còn muốn khuyên nhủ Hàn Thanh Tùng, để cho Tiểu Vượng đi dù sao mình cũng đi theo.
Hàn Thanh Tùng cũng không cho anh cơ hội: “Chuyện này cứ quyết định như vậy. Nếu em nhất định muốn tôi đi, tôi cũng không phải không thể đi được. Nhưng đến lúc đó khó tránh khỏi phải dẫn theo La Hải Thành, Lưu Kiếm Vân, xuất phát từ thói quen bọn họ sẽ đem nơi đó tra từ đáy đến ngọn nguồn, ngược lại khiến người ta sợ cũng không tốt.”
Hàn Kim Ngọc giận đến phát khóc: “Được rồi được rồi, xong rồi sao. Các người không xem tôi là em gái mà, tôi còn mặt dày mặt dạn cầu xin các người? Tôi cũng không phải chó ghẻ.”
Cô đã nghĩ phải thật tốt, Liễu Hạo Triết có chút khinh thường cô, thậm chí còn nói những lời trêu chọc nói cô bình hoa ngốc nghếch… sao cô có thể nhẫn nhịn? Cô nghĩ đến để anh ba đi giữ thể diện cho mình, thuận tiện cũng giữ thể diện cho anh ta để anh ta xem trọng mình hơn.
Kết quả anh ba không đi! Sao cô lại không tức giận?
Ngay cả đồng tử áp kháng cũng không để cho Tiểu Vượng đi, cô cần sao?
Cô cả giận nói: “Được rồi, phải làm sao áp kháng, không cần. Ngay cả giường còn không có đây này, áp cái gì, trong thành chúng tôi có giường ngủ!”
Nghe cô như vậy, Hàn Thanh Tùng cũng không nói cái gì, chỉ nói đến lúc đó đem xe đạp cho bọn họ đưa hôn, sau đó đã đi.
“Mẹ, anh ba con không xem con là em gái của mình.” Đầu Hàn Kim Ngọc bổ nhào vào trong ngực bà Hàn khóc lóc.
Mặc dù bà Hàn vui vẻ vì con gái tìm được người như ý, trên mặt có ánh sáng, nhưng cũng đau lòng không thôi, bảo bối mình thổi phồng trong lòng bàn tay bây giờ cho người khác, đi hầu hạ người đàn ông khác… tóm lại không nỡ. Huống chi Liễu Hạo Triết không giống bà xem Kim Ngọc làm bảo bối, trong lòng bà Hàn có chút không vui.
Bà cũng muốn để cho con thứ ba đi giữ thể diện cho con gái, ai biết Hàn Thanh Tùng không đồng ý.
Hai mẹ con ôm đầu khóc rống.
Hàn Thanh Hoa cũng không khuyên, ngược lại ở một bên thở dài thở ngắn.
Anh cả Hàn nhìn không được, liền nói: “Đừng nói anh ba của em như vậy, em còn thiếu bọn họ năm trăm đồng tiền đấy, này nếu không phải anh ruột…”
“Anh cả, ngay cả anh cũng ép buộc em như vậy!” Hàn Kim Ngọc điên lên khóc hu hu: “Không lấy chồng...... Tôi không lấy chồng nữa......”
Trừ bà Hàn, những người khác cũng không ai dỗ dành cô, cứ để mình cô khóc, chờ khóc đủ sẽ yên tĩnh lại.
Mặc dù Hàn Kim Ngọc nói một trăm câu không lấy chồng, nhưng gần đến lúc đầu năm cô kích động hơn bất kỳ ai, bắt đầu trang điểm.
Chị dâu hai Hàn châm chọc cô: “Ngày mai người ta mới đến, cô bắt đầu trang điểm làm gì?”
Hàn Kim Ngọc: “Chị ganh tị à!”
Chị dâu hai Hàn bĩu môi: “Tôi rất là ganh tị đấy, ai có mệnh tốt, gả cho người thành phố ăn lương thực thì cứ đi.”
Cô ta nói lời này tự nhiên là châm chọc, Liễu Hạo Triết ăn lương thực hàng hoá, Hàn Kim Ngọc không phải, hộ khẩu cô chỉ có thể đi ra vùng ngoại ô công xã mới kiếm được công điểm ở đó.
Bởi vì Hàn Kim Ngọc đang vui vẻ nên không nghe được, chỉ cảm thấy chị dâu thứ ghen tỵ với mình. Cô trang điểm xong, buổi tối cũng không thèm rửa mặt, cứ như vậy mặc quần áo ngủ một đêm. Vừa rạng sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, cô đã bò dậy.
Tối hôm qua lúc lên giường anh cả Hàn đã nhắc nhở cô và bà Hàn: “Có nên tìm nói trước với mấy thím mợ, sáng mai tranh thủ đến chải tóc trang điểm cho em gái không?”
Lúc xuất giá, đều có thím mợ toàn phúc trong bổn gia được mời đến đây, giúp cô dâu thu thập đồ cưới và trang điểm, còn phải se lông mặt cho cô, chải đầu, chỉnh lý cho thuận thuận lợi lợi rồi ngồi cùng cô chờ đến lúc chú rể đến cửa đón cô dâu.
Bà Hàn cảm thấy cũng đúng, Hàn Kim Ngọc lại hừ một tiếng: “Chuyện cưới hỏi lớn như vậy, để cho bọn họ đến là bọn họ được thơm lây đấy. Ai còn không vui vui vẻ vẻ chứ? Còn cần phải gọi?” theo cô thấy, loại chuyên vui này bình thường phụ nữ đều muốn tham gia náo nhiệt dính vui mừng, cơ bản không cần gọi. Để tự mình qua kêu rất không có mặt mũi, đến lúc đó các bà các cô lại như ong vỡ tổ tuôn qua, cô còn ngại phiền đấy.
Cô chắc chắn các bà các cô sẽ qua, căn bản không cần mời, cho nên bảo hắn không phải gọi.
Cô không gọi, tự nhiên anh cả Hàn cũng không đi lẫn vào đám phụ nữ.
Kết quả chính là ngày hôm sau Hàn Kim Ngọc thức dậy đợi hồi lâu, sửng sốt một người đến cửa cũng không có!!!
......
Hàn Kim Ngọc đều mộng luôn rồi, đến lúc này cô còn không có ý thức nhân duyên của mình không tốt, còn tưởng rằng người khác ghen tỵ với đỏ mắt với cô, thậm chí có khả năng cố ý không đến để ép buộc cô nữa, thậm chí cô còn khóc cùng bà Hàn: “Nhất định là Lâm Lam làm chuyện xấu mà!”
Anh cả Hàn cũng ngu ngơ: “Chuyện này có liên quan gì đến em dâu ba chứ, em đừng có ăn nói lung tung.”
Hàn Kim Ngọc vốn tưởng có nhiều phụ nữ đến làm phiền cô muốn cọ cọ không khí vui mừng, nào đâu biết một người cũng không đến cửa, cái này thật quá mất mặt mà!
Cô không chịu được.
Cuối cùng anh cả Hàn chỉ đành phải đi gọi chị dâu cả Hàn, Lâm Lam, còn có chị dâu hai Hàn nữa, lại gọi thêm Trương Thải Hồng với mấy thím mợ đến đây hỗ trợ.
Hằng ngày Hàn Kim Ngọc làm người kiêu ngạo, không nhìn trúng cái này không nhìn trúng cái kia, đối với chị dâu mình cũng không tốt, quan hệ với người khác càng qua quít hơn, hơn nữa thường xuyên đâm chọt người, người ta tự nhiên không đến trước mặt cô tự tìm phiền phức. Bây giờ anh cả Hàn đi mời, người ta mới nói đi qua hỗ trợ.
Rất nhanh bảy tám phụ nữ đến đây giúp đỡ.
Hàn Thanh Tùng cũng sang đây nhìn, thật ra thì không cần bọn họ hỗ trợ, dù sao cũng không còn chuyện gì, có điều là em gái lấy chồng, anh trai chị dâu đều phải có mặt mà thôi.
Kết quả cho đến trưa, cũng không thấy người nhà họ Liễu.
Hàn Kim Ngọc giận đến bắt đầu khóc, ném giầy, lại bắt đầu nói không lấy chồng.
Trương Thải Hồng chờ đợi, vốn chăm sóc Hàn Kim Ngọc xong, chờ anh rể đến đón hôn đưa đi là được, ai biết đâu đến buổi trưa vẫn chưa thấy đến? Các cô cũng không thể ở lại nơi này mãi, còn phải về nấu cơm chăm sóc con cái đây.
Chị dâu cả Hàn nói với anh cả Hàn: “Người ta đến giúp đỡ, kẹo quân cờ và trái cây cũng phải có chứ?”
Cục đường không bỏ đấy, dù sao cũng phải phân kẹo một chút chứ?
Anh cả Hàn: “Đều ở trong rương Kim Ngọc cả rồi, nói đi đến nhà chồng chia cũng không đủ, nên nhà mẹ đẻ không có phần.”
Chị dâu cả Hàn: ha ha, ha ha, cút ngay.
Cô lén nói với Lâm Lam: “Này còn chưa gả đến nhà chồng, mà đã không xem nhà mẹ đẻ thành người rồi.”
Nhà người ta ai mà không thừa dịp cô kết hôn, cháu gái cháu trai ăn chút đồ tốt? Cô ta quá được, một rương đường kẹo quân cowf cùng đậu phộng, thế mà toàn bộ đều khóa kỹ trong rương cô ta để đem đến nhà chồng phân chia.
Chẳng lẽ nhà chồng không làm?
Thật ra kẹo quân cờ là từ bột mì tinh thêm đường và trứng gà nhào bột, nhào đến lúc cứng lên, cán kỹ 0,5 cm độ dày, sau đó dùng cắt ra thành hình thoi, sau đó lại thêm trấu cám để ở trong bát rang lên. Sau khi rang lên đem ra ngoài, bắt đầu trở nên giòn tan, ngọt ngào, thơm thơm, bọn họ thích nhất.
Nhà ai kết hôn, bọn họ đều đi tham gia náo nhiệt, chính là muốn cái này đây.
Hàn Kim Ngọc lại khóa cất hết!!!
Điều này cũng thật hiếm thấy, cô không hiểu quy củ, chẳng lẽ bà Hàn cũng không hiểu?
Lâm Lam cũng không biết nói sao cho đúng: “Được rồi, được rồi, tùy ý cô ta đi, dù sao đưa đi chúng ta liền mặc kệ.”
Kết quả đến buổi trưa, Liễu Hạo Triết còn chưa đến!
Hàn Kim Ngọc đã khóc đến chết đi sống lại, các cô các thím nhà người ta tự nhiên không ở lại chướng mắt, tất cả đều lấy cớ về nhà.
Rất nhanh trong nhà chỉ còn lại mấy người anh em chị dâu.
Hàn Thanh Hoa tức giận: “Tên Liễu Hạo Triết này, anh ba, chúng ta đi xem một chút.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đều nói phía sau người đàn ông thành công tất có người phụ nữ vĩ đại, phía sau người phụ nữ thành công tất có người đàn ông, cục trưởng Hàn chính là người đàn ông phía sau của cô Lâm.
Cục trưởng Hàn: Người đàn ông phía trước hay phía sau cô Lâm đều là tôi!
Tam Vượng: Người đàn ông hay bạn trai của mẹ tôi đều chỉ có thể là cha tôi, coi chừng ná cao su bắn gẫy răng nha