Thập Tam Phân Tử Thần

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:05 18/04/20


Vì tấm bảng hiệu giở gió từ trên trời rơi xuống, sinh nhật của Diêu Lập Phong kết thúc trong không khí không vui. Vừa mới thoát khỏi cái chết trong gang tấc, hắn cũng chẳng còn tâm tình đâu mà uống rượu nữa. Bước ra khỏi bar Tử Mai, mọi người đều đã giải tán hết, hắn cùng Ninh Thập Tam gọi taxi về nhà. Trên đường đi Diêu Lập Phong quay sang bảo: “Chốc nữa xem hộ tao có loại bảo hiểm nào thích hợp, chuẩn bị cho tao một bộ hợp đồng luôn nhé.”



“Mày chắc chắn từ trước đến giờ chưa mua cái bảo hiểm nào của tao chứ ?” Ninh Thập Tam còn đang canh cánh không hiểu nổi tại sao mình lại đoán trước được tai nạn của Diêu Lập Phong, nghe hắn nhắc tới chuyện bảo hiểm, liền thuận miệng hỏi.



“Chắc mà, mày cũng không phải không biết tính tao rất keo kiệt.” Diêu Lập Phong nói xong, lại than thở: “Bất quá từ nay không dám nữa rồi, thế sự vô thường, vụ ban nãy coi như giúp tao mở mắt, cứ cẩn thận lo nghĩ trước vì gia đình vẫn tốt hơn.”



Ninh Thập Tam không thèm nghe thằng bạn lảm nhảm, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, bỗng phát hiện ra chỉ cần đối phương từng kí hợp đồng với hắn, bất kể là loại hợp đồng nào, hắn sẽ có thể cảm ứng được nguy hiểm của họ. Trước kia hồi đại học hình như hắn từng mượn tiền Diêu Lập Phong, tuy số tiền không lớn lắm nhưng cũng có kí biên lai vay mượn, sau này trả tiền rồi Diêu Lập Phong cũng đưa lại biên lai cho hắn. Có điều tiếp theo ra sao hắn không nhớ rõ nữa, lúc đó bệnh tình Ninh Hi đột nhiên chuyển biến xấu, hắn bận tối mắt tối mũi, cho nên không thể nhớ được rõ ràng.



Nếu đã cảm ứng được tai nạn của Diêu Lập Phong, vậy nghĩa là biên lai vẫn còn, chốc nữa về nhà tìm xem sao. Trời xui đất khiến thế nào lại cứu được Diêu Lập Phong một mạng, cũng coi như là chuyện mừng.



Taxi dừng trước cửa nhà trọ, Ninh Thập Tam xuống xe, Diêu Lập Phong dặn: “Đừng lúc nào cũng lo cho anh mày, chú ý bản thân mày một chút. Thính giác hồi phục cũng đừng mừng vội, nhất định phải đi bác sĩ khám định kì đó.”



Ninh Thập Tam cám ơn vài câu, chờ taxi đi khỏi, mới xoay người bước vào khu nhà trọ. Trong lòng thầm nghĩ, nếu nói phải khám tai, không bằng đi khám mắt trước. Dạo này lúc nào cũng hoa mắt, không biết có phải do di chứng tai nạn giao thông để lại hay không. Bất quá tai nạn đã xảy ra cách đây ba năm, nếu có di chứng thì phải xuất hiện sớm mới đúng.



Cuối tuần kinh tâm động phách cứ thế trôi qua, tuần kế tiếp của Ninh Thập Tam lại diễn ra rất suôn sẻ, không hề có bất cứ cảm ứng kì quái nào. Mọi thứ đều như thường lệ, lập kế hoạch, tìm các mối khách hàng, kí hợp đồng, nhoáng cái một tuần đã vụt trôi. Sáng cuối tuần, Ninh Thập Tam theo thói quen tới trại an dưỡng, nhưng khi đến nơi lại cảm nhận được bầu không khí bi thương. Tề viện trưởng nói ông lão làm vườn đã qua đời, chỉ có duy nhất một người cháu trai họ hàng xa lắc xa lơ vội tới lo hậu sự.



“Đi an ủi anh cháu đi, từ lúc ông lão mất, thằng bé rất buồn.”



Ninh Thập Tam bước đến phòng Ninh Hi, thấy Ninh Hi đang ngồi trong góc phòng, cúi đầu loay hoay nghịch khối rubik. Mỗi khi tâm trạng không vui, anh trai hắn sẽ tự khép mình lại, dường như làm vậy có thể quên đi những chuyện không mong muốn.



“Đang xếp cái gì vậy?”



Ninh Thập Tam bước tới ngồi xuống cạnh Ninh Hi, giả bộ thoải mái hỏi, nhưng khi nhìn khối rubik trong tay Ninh Hi, nụ cười trên mặt hắn liền cứng ngắc. Mặt trên của khối rubik là một hình đỏ sậm từa tựa cái móc câu, xung quanh vây kín bởi màu tối đen u ám. Nhìn sang mặt khác, một bộ xương khô lập tức lồ lộ hiện ra, không biết Ninh Hi làm thế nào mà những mảng màu tươi sáng đều bị dồn hết ra phía rìa, khiến toàn bộ khối rubik trở nên u tối, nhìn vào có cảm giác bức bách khó chịu.



“Tiểu Phúc đừng chết.” Ninh Hi không trả lời Ninh Thập Tam, mà đưa khối rubik cho hắn, cúi đầu lẩm bẩm: “Tiểu Phúc không thể chết được.”



Bờ vai Ninh Hi khẽ run rẩy, có thể thấy anh trai hắn đang rất đau lòng, thậm chí còn vô cùng sợ hãi. Ninh Thập Tam nghĩ có lẽ cái chết của ông lão làm vườn khiến anh hai nhớ lại tai nạn của hắn, liền nắm lấy tay Ninh Hi, an ủi nói: “Em mệnh lớn đâu dễ chết như vậy. Anh không nhớ ba năm trước em bị tông xe, xuất huyết não hôn mê bao lâu, rốt cuộc vẫn tỉnh dậy như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”



Ninh Hi ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn, mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Ninh Hi lớn hơn Ninh Thập Tam bốn tuổi, nhưng vì nhận thức bị khiếm khuyết nên trông non nớt hơn Ninh Thập Tam rất nhiều. Cậu ngước đôi mắt sũng nước nhìn hắn, như thể một chú cún nhỏ đang chờ chủ nhân giải thích.



Ninh Thập Tam bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa: “Đừng bảo là anh quên rồi chứ? Không ngờ anh hai tôi lại không quan tâm gì đến tôi a.”



“Anh vẫn nhớ kĩ.” Bị nghi ngờ, Ninh Hi không phục phản bác, “Nhờ có anh liên tục gọi em, em mới tỉnh lại, còn chữa được cả tai, còn kí thêm được nhiều bảo hiểm nữa.”



“Thế nên em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”



Ninh Thập Tam không thích khối rubik đầy màu u ám như thế, tay xoay tới xoay lui, đáng tiếc hì hụi nửa ngày vẫn không xếp nổi, bèn trả lại khối rubik cho Ninh Hi để cậu xếp cho hắn đóa tulip.



Khi Ninh Hi đang bận bịu với khối rubik, Ninh Thập Tam lật xem tập kí họa của anh mình. Cuối tuần này tâm trạng Ninh Hi không tốt, tranh vẽ cũng không nhiều, nhưng có một bức rất đặc biệt, vẽ một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da, đang đẩy cửa bước vào một căn phòng. Bức tranh chỉ phác họa đường nét một bên khuôn mặt của nam nhân, cằm hơi nhọn, toát lên vẻ hà khắc xen lẫn lặng lẽ âm trầm. Tuy trông bộ dáng không tệ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thoải mái.



“Hắn là người nhà của gia gia làm vườn. Viện trưởng nói hắn tới đón gia gia đi.” Ninh Hi xếp rubik thành hình đóa tulip rồi đưa cho em trai, nói: “Nhưng mà anh không ưa hắn.”



Ninh Hi nhìn nhận mọi việc đều rất thẳng thắn, Ninh Thập Tam cũng không để tâm, bất quá khi lật sang tờ tiếp theo thì không khỏi ngây ngẩn cả người. Bối cảnh được vẽ ở góc độ xa, một thanh niên mặc nguyên bộ màu đen đang đứng trong bóng đêm, áo khoác theo gió khẽ tung bay, nổi bật hẳn lên giữa màn đêm u tối. Dáng vẻ hắn toát lên khí tức lạnh lẽo nhạt nhòa, đâu đó còn chất chứa bi thương ai oán, hình ảnh này cũng không xa lạ gì đối với Ninh Thập Tam. Cuối tuần trước vừa mới gặp tên này xong, thậm chí Ninh Thập Tam hắn còn phải bán rẻ bản thân, dùng mỹ nam kế để đánh bay tình thế xấu hổ lúc đó.



“Anh hai, sao anh lại vẽ tên này.”



“Bởi vì hắn là bạn em mà.” Ninh Hi cười híp mắt nhìn đứa em trai, “Em mới kết bạn mới phải không?”



Có đôi khi Ninh thập Tam rất hoài nghi không biết chỉ số thông minh của Ninh Hi có phải theo dạng lò xo đàn hồi hay không. Có những thứ tưởng chừng rất giản đơn nhưng Ninh Hi không hiểu, có những vấn đề vô cùng phức tạp lại không ai thông suốt nhanh bằng Ninh Hi.



“Không phải đâu, đến tên của hắn em còn không biết.” Nói xong Ninh Thập Tam mới cảm thấy có chút bất thường. Dù mình với tên đồ đen kia có quen nhau hay không thì Ninh Hi cũng không thể nào biết đến sự tồn tại của hắn, thế nhưng nhìn bức tranh kia có vẻ anh trai hắn hiểu rất rõ về con người này.



“Em có thể hỏi thẳng hắn a.”



Ninh Hi chỉ ra ngoài cửa sổ, Ninh Thập Tam dõi mắt theo tay anh mình, liền thấy thanh niên đồ đen đang đứng cạnh luống hoa trong trại an dưỡng. Bên cạnh hắn còn có cái gã đáng ghét mà Ninh Hi nhắc tới.



“Kia chính là người thân của gia gia làm vườn đó, hình như bạn em quen hắn.”



Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, hai người phía dưới cùng ngẩng đầu lên. Vừa mới lọt vào tầm mắt của Icy, Ninh Thập Tam giật thót, vội vã chạy ra khỏi phòng. Ninh Hi không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng lục đục cầm theo bảng vẽ cùng khối rubik chạy xuống theo em trai.
“Kỳ thật là anh cố ý đứng ở chỗ này chờ tôi đi?”



Ninh Thập Tam đối với dáng vẻ nghiêm túc của Icy bất lực, cũng không biết tên này thực sự nghe không hiểu, hay là cố tình giả bộ hồ đồ đây. Ý muốn trêu chọc bất chợt trỗi dậy, Ninh Thập Tam thẳng thừng hỏi, mỉm cười nhìn Icy, thầm đoán xem hắn sẽ phản ứng như thế nào.



Icy tựa hồ không nghĩ Ninh Thập Tam lại đặt câu hỏi trực tiếp như thế, bất quá hắn vẫn bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”



Ninh Thập Tam nhất thời nghẹn họng, Icy giả ngu quả thực khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.



“Anh chờ tôi cũng vô dụng, tôi không đi xe a.” Hắn chìa hai tay ra, cười ranh mãnh, “Xin lỗi không thể cho anh đi nhờ xe.”



Xe buýt tới, Ninh Thập Tam lên xe, thấy Icy đứng trước trạm xe không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn hắn, nhãn thần đen láy lóe lên tia sáng trong vắt, khiến Ninh Thập Tam bất giác mềm lòng. Tuy nhìn Icy không giống như người mù đường, bất quá hắn ta một mình đứng chờ mình ở chỗ này nhất định là có lí do, bỏ mặc hắn ở trạm xe buýt dường như không phải lắm. Vì thế Ninh Thập Tam liền vẫy tay, kêu Icy lên xe.



Sau khi Icy lên xe ngồi xuống, Ninh Thập Tam mở miệng: “Được rồi, hôm nay tôi có thời gian, có thể đi xe buýt với anh một đoạn, anh muốn đi chỗ nào a?”



[Nhà cậu.]



Icy nghĩ nếu như nói luôn mục đích này ra, liệu có quá thẳng thừng không? Suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn chọn cách gián tiếp, “Hiện tôi đang ở khách sạn, muốn tìm một nơi có thể ở lại lâu.”



“Khách sạn ở đây đúng là rất đắt, nhưng nếu chỉ ở lại vài ngày, thực ra cũng không tốn nhiều lắm?”



Ninh Thập Tam nhìn quần áo của Icy, trông chúng vô cùng đặc biệt. Làm nghề bán bảo hiểm mấy năm, xem như hắn cũng biết nhìn đời, rành rọt đủ các loại hàng hiệu nổi tiếng. Nhưng hắn thật sự không nhìn ra trang phục Icy đang



mặc là của nhãn hiệu nào, nhìn qua thì tưởng đơn giản nhưng lại rất tinh xảo, hẳn giá tiền không phải thấp. Ngay cả đồng hồ của Icy cũng vậy, nguyên chiếc màu đen, riêng kim cùng những con số trên mặt đồng hồ lại được đính bằng những viên kim cương nhỏ, lộng lẫy tao nhã, tôn lên nền đen của đồng hồ, quả thực rất hòa hợp. Chỉ cần nhìn qua bề ngoài là biết Icy hoàn toàn có đủ khả năng trọ ở bất cứ khách sạn nào một thời gian.



“Anh định ở đây bao lâu? Đã bàn bạc với Zero chưa?”



“Tôi vừa mới chuyển công tác đến đây, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi.” Icy thoáng nhìn Ninh Thập Tam, lần này công việc của hắn chính là làm sáng tỏ năng lực báo trước của Ninh Thập Tam, tìm ra biện pháp giải quyết, chí ít cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành hắn sẽ không đi đâu cả, “Tôi đi tìm nhà, sao phải trao đổi với Zero?”



Lời phản vấn nghiêm túc lại lạnh nhạt khiến Ninh Thập Tam nhất thời không biết đáp lại thế nào. Trong lòng hắn có chút coi thường, chuyện của anh sao tôi biết được? Đương nhiên, với thói quen nghề nghiệp, hắn sẽ không thẳng thừng như thế. Nghe giọng điệu Icy, có vẻ hắn ta cũng không thân thiết gì lắm với Zero. Ninh Thập Tam thuận miệng hỏi: “Anh định tìm phòng trọ như thế nào?”



“Chỉ cần ở được là được, tôi không đòi hỏi gì nhiều.”



Ninh Thập Tam lần thứ hai soi trang phục của Icy, thập phần hoài nghi về những gì mình vừa nghe thấy.



“Anh có muốn trọ ở chỗ tôi không?” Thoáng nhớ lại cuộc trò chuyện với chủ nhà trọ mấy hôm trước, Ninh Thập Tam lên tiếng hỏi.



Lời này vượt ngoài dự đoán của Icy, “Cậu muốn tôi đến trọ ở nhà cậu?”



“Đừng hiểu lầm, nhà tôi không có chỗ cho anh ở đâu.” Ninh Thập Tam cười cười: “Là đối diện nhà tôi, vẫn còn trống, anh có muốn không?”



Thực ra Ninh Thập Tam nêu ra đề nghị này là vì chính hắn. Tiền thuê nhà chỗ hắn rất đắt, cho nên khó tìm được khách đến thuê. Hôm đó hắn mời chủ nhà mua bảo hiểm, chủ nhà nói nếu như hắn dẫn được khách tới thuê, thì ông ta lập tức sẽ mua bảo hiểm. Hiện tại cơ hội đang ở ngay trước mắt, hắn đương nhiên không thể buông tay.



Icy đương nhiên cũng không để lỡ thời cơ, ngay tức khắc gật đầu đồng ý. Hắn cùng Ninh Thập Tam tới khu nhà trọ, Ninh Thập Tam đi tìm chủ nhà nói rõ mọi chuyện. Đột nhiên có khách tới thuê nhà, chủ nhà vô cùng cao hứng cầm chìa khóa dẫn bọn hắn đi xem, sảng khoái bảo nếu là bạn của Ninh Thập Tam, ông ta sẽ miễn 20 phần trăm tiền thuê nhà hai tháng đầu.



Khu nhà trọ này rất mới, giao thông thuận tiện, do đó phí thuê nhà cao. Bất quá đối với Icy, tiền không hề có ý nghĩa. Chỉ cần có thể thuận lợi theo dõi Ninh Thập Tam, cho dù đắt hơn nữa hắn cũng không do dự thuê liền.



Từ lúc nhìn cho đến lúc quyết định thuê chỉ vẻn vẹn có năm phút, Ninh Thập Tam cảm thấy Icy quá hấp tấp. Thế nhưng việc hắn thuê nhà đối với Ninh Thập Tam cũng có lợi, chỗ này tuy hơi đắt một chút, nhưng không gian cảnh vật rất được, hoàn toàn không phải vì kiếm tiền mà mình lợi dụng hắn. Ninh Thập Tam dặn: “Nếu đã quyết định, vậy thì anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc chuyển sang đây đi?”



“Đồ gì cơ?”



“Đồ ở chỗ khách sạn anh thuê ấy, dọn sớm một chút cho đỡ tốn thêm tiền thuê một ngày.”



“…Được.”



Thực ra Icy chẳng hề trọ ở khách sạn nào cả, nói gì đến có hành lý. Bất quá nếu đã nói dối thì phải nói dối đến cùng. Hắn kí hợp đồng với chủ nhà xong, bảo Ninh Thập Tam rằng hắn đi lấy hành lý, thực chất là quay về minh giới dọn đồ mang đến. Quay về nhà trọ, đương lúc



mở cửa định vào nhà, Icy quay đầu nhìn căn nhà đối diện của Ninh Thập Tam. Cửa sắt màu xám không khác gì một dãy tường thành phòng thủ chắc chắn, ngăn cách bọn họ ở hai thế giới hoàn toàn cách biệt.