Thập Tam Phân Tử Thần

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:05 18/04/20


Trời sập tối, Ninh Thập Tam vừa mới nấu cơm xong thì nghe thấy tiếng chuông reo. Hắn chạy ra mở cửa, liền thấy Icy đứng lù lù trước mặt. Nhìn vị khách không mời mà tới, hắn kì quái hỏi: “Có chuyện gì sao?”



“Tôi muốn mời cậu một bữa để cám ơn việc đã giúp tôi tìm nhà.”



“Chuyện nhỏ ấy mà,” huống chi nhờ có Icy tới thuê phòng, chủ nhà mới cao hứng đồng ý mua bảo hiểm của hắn, cho nên lời cám ơn của Icy là không cần thiết. Ninh Thập Tam không mở cửa, đứng sau khung cửa sắt nói: “Với lại tôi nấu cơm rồi, để dịp sau đi.”



Icy đang định nói tiếp,



Ninh Thập Tam đột nhiên la to lên: “Hỏng bét, bếp vẫn chưa tắt, lần sau chúng ta trò chuyện a.”



Cửa chính đóng lại, chặn luôn cả mấy lời sắp bật ra khỏi miệng Icy. Lần đầu tiên bị sập cửa vào mặt, Icy rất không thoải mái, xoay người đang tính bước vào nhà, phía trước bỗng lóe sáng, Zero xuất hiện ngay trước mặt hắn.



“Phương thức tiếp cận này của ngươi không có hiệu quả.” Thấy Icy nhận thua, Zero cười hỉ hả: “Không bằng từ đầu nghe theo ta, ẩn thân theo dõi Ninh Thập Tam, có khi dễ dàng tra ra bí mật của hắn hơn.”



“Nếu đơn giản như vậy thì mấy tháng ngươi theo dõi Ninh Tam đã không uổng công vô ích, ta cũng đâu cần phải tới hỗ trợ ngươi.”



Icy về nhà, mở cửa bước vào, rồi đóng sầm lại ngay trước mặt Zero, hệt như những gì Ninh Thập Tam vừa mới đối xử với hắn. Zero tức điên lên, giơ ngón giữa sau lưng Icy, thầm nghĩ cái tên này chỉ biết ra oai trước mặt tử thần cấp thấp, thực chất cũng chả làm được tích sự gì, quanh đi quẩn lại vẫn xài cái trò cũ rích là thuê nhà gần đối tượng để theo dõi.



Thực ra Icy làm vậy cũng có lý của hắn. Thứ nhất, hắn không biết linh cảm của Ninh Thập Tam lợi hại đến mức nào, bằng không hắn cũng đã làm như Zero nói, ẩn thân đột nhập vào nhà Ninh thập Tam, chẳng cần thuê phòng làm gì cho phiền phức. Nhưng khi chưa đánh giá đúng được thực lực đối phương, mọi hành động đều là ngu ngốc. Hắn cũng không muốn giống Zero, điều tra lâu vậy mà vẫn không thu thập được gì ngoại trừ càng ngày càng thống hận Ninh Thập Tam.



“Kế tiếp ngươi định làm thế nào?” Cửa đối với tử thần chỉ là món đồ chơi không hơn không kém, Zero cứ thể thản nhiên bay vào, đưa mắt quét qua căn phòng rộng rãi thoải mái, khẳng định Icy có ý định đóng quân ở đây lâu dài, hỏi: “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”



Icy quay đầu nhìn cái tên ôn dịch không mời mà đến kia, bỗng hiểu phần nào tâm trạng lúc đóng sập cửa ban nãy của Ninh Thập Tam. Hắn cũng không thích người khác xâm nhập vào không gian riêng của mình.



“Có,” Icy bình thản đáp: “Mời ngươi rời khỏi đây.”



Zero đã quá quen với loại đối xử lạnh nhạt này, gã bơ đi, tiếp tục hỏi: “Hình như các ngươi làm quen rồi hả, đã phát hiện ra cái gì chưa?”



“Điều tra xong ta sẽ nói với ngươi.” Icy đi về phía cửa, mở ra.



Nhìn đồng sự mặt không biểu tình, Zero cũng không dong dài nữa, ngoan ngoãn đi ra ngoài, ra khỏi cửa thì quay đầu bảo: “Chờ tin tốt của ngươi.”



“Ầm!” Icy đóng sầm cửa, coi như trả lời Zero, chả buồn để ý cánh cửa có va méo mặt cái tên đứng ngoài hay không. Hắn xoay người trở về phòng, lôi điện thoại di động ra. Hình nền điện thoại là tác phẩm nghệ thuật của Ninh Hi, song hắn chẳng nhìn ra cái gì hết. Chỉ thấy mịt mờ, nhìn giống như… minh giới.



Lòng bàn tay rực lên ánh sáng xanh lấp lóe, điện thoại tự động chuyển sang chế độ nhập tư liệu vào hệ thống. Icy gõ vài dòng về năng lực dự đoán của Ninh Thập Tam, nhưng vừa gõ được hai câu, hắn lại trầm tư, rốt cuộc ấn phím xóa, tất cả tư liệu lập tức biến mất.



Cần quan sát thêm, hắn nghĩ.



***



Ninh Thập Tam cảm giác gần đây chuyện gì cũng suôn sẻ, công việc rất nhẹ nhàng, chẳng tốn công sức cũng bán được mấy món bảo hiểm lớn, thành tích luôn dẫn đầu trong mấy chi nhánh. Cuối tháng kiếm tra đánh giá, hắn được một bao tiền thưởng kếch xù, mấy điềm báo quái lạ cũng không tìm đến quấy rầy nữa. Bệnh tình Ninh Hi cũng ổn định hơn, cứ mỗi cuối tuần có thời gian hắn lại tới viện an dưỡng thăm anh trai. Điều khác biệt chính là, Icy cũng đi cùng hắn.



Đối với hành tung của Icy, Ninh Thập Tam luôn cảm thấy kì quái. Mỗi ngày Icy đều đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lần nào cũng là “tình cờ”, mức độ càng ngày càng nhiều, khiến người ta không khỏi sinh nghi việc này là có chủ ý. Ninh Thập Tam đôi khi ảo tưởng nghĩ, lẽ nào Icy đang tìm cách theo đuổi hắn sao. Thế nhưng nửa tháng trôi qua, ngoại trừ trùng hợp đụng mặt thì đối phương cũng không có thêm động tĩnh nào, có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi.



Hôm nay sau khi tan ca, Ninh Thập Tam từ chối lời rủ rê của đám đồng nghiệp, một mình đi dạo phố. Trước tiên là tới cửa hiệu thời trang, sau là đến cửa hàng đồng hồ. Trên đường đi, hắn luôn cảm giác như có ai đó đang bám theo mình, nhưng khi quay đầu lại, Ninh Thập Tam lại không phát hiện ra ai cả.



Có lẽ dạo này công việc căng thẳng quá, nên giác quan của hắn cũng phán đoán sai toét hết rồi. Đứng ngoài cửa kính một tiệm đồng hồ, hắn tự giễu.



Mấy ngày trước nghe theo lời Diêu Lập Phong, hắn đã đi khoa tai mũi họng cùng khoa mắt kiểm tra. Kết quả cho thấy khả năng nghe của hắn bình thường, thị lực cũng không có vấn đề gì. Bác sĩ cho rằng hắn gặp ảo giác là do làm việc mệt mỏi quá độ, khuyên hắn không nên thức khuya, cần chú ý nghỉ ngơi. Hắn làm theo, bất quá thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm giác có ai đang yên lặng quan sát mình từ nơi nào đó. Có vẻ là theo dõi, mà cũng có thể là nhìn trộm.



Nhưng tí tẹo nghi vấn ấy còn lâu mới có sức cuốn hút bằng đồng hồ thời trang. Sự chú ý của Ninh Thập Tam nhanh chóng bị dời tới trước tủ kính trưng bày đồng hồ. Cửa hiệu này rất nổi tiếng, giá cả cũng khá mắc, bình thường Ninh Thập Tam sẽ không đến, có điều hôm nay là sinh nhật hắn, lại vừa được nhận tiền thưởng, hắn muốn mua một món tự tặng bản thân mình. Cửa hiệu này có một chiếc rất đẹp, nền đen, kim đồng hồ được khảm kim cương, một dãy kim cương nhỏ khảm vòng quanh mặt ngoài, khá giống đồng hồ của Icy, chỉ là trông có hơi rực rỡ quá mức. Kì thực Ninh Thập Tam vô cùng thích chiếc của Icy, có điều ngại không dám hỏi nơi hắn đã mua, đành tự mình đi chọn.



Thế nhưng khi nhìn thấy bảng giá hơn mười vạn, Ninh Thập Tam có hơi chùn lòng, không phải đắt quá hắn không mua nổi, mà vì hắn cho rằng mua về cũng không có ích mấy. Đôi khi Ninh Thập Tam thấy hắn suy nghĩ rất thực tế, chưa kết hôn đã tính toán từng đồng từng hào, đương nhiên không nữ sinh nào thích mặt này của hắn. Ưu điểm duy nhất của hắn chính là bộ dạng không tệ, không ít người muốn cùng hắn xây đắp một tình yêu cuồng nhiệt, thế nhưng loại kích động ấy đa số sẽ không tồn tại lâu. Dẫu sao xã hội này cũng giống hắn, vô cùng thực tế.



Quanh quẩn trước tủ kính một hồi, Ninh thập Tam rốt cuộc quyết định bỏ tiền mua. Mỗi năm chỉ có một ngày sinh nhật duy nhất, quá nghiêm khắc với bản thân mình, liệu có nên không?



“Cậu đang nhìn cái gì vậy?”



Một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau, Ninh Thập Tam giật mình, âm thanh kia vô cùng quen thuộc, chẳng cần quay đầu lại cũng biết là ai. Nhìn một cây đồ đen phản chiếu trong tấm kính, hắn thở dài: “Anh đi bộ không thể phát ra tiếng bước chân sao?”



“Rất mạnh là đằng khác, tại câu đang nhìn say mê quá nên không nghe thấy thôi.” Icy thản nhiên trả lời.



Icy vừa nhìn đã biết, Ninh Thập Tam rất thích đồng hồ. Ninh Thập Tam rất ít khi mua sắm, theo dõi hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Icy thấy hắn tới cửa hàng mua đồ.



Đụng phải người quen, Ninh Thập Tam thu lại tầm mắt, nhìn Icy toàn thân ăn mặc xa xỉ, thầm nghĩ không biết vừa nãy tên này có thấy mình lưỡng lự không. Hắn không thích nhất cử nhất động của mình lọt vào tầm ngắm kẻ của khác, nói theo cách nào đó, đây là một loại riêng tư cần được bảo đảm. Để đánh bay tình thế xấu hổ, hắn điều chỉnh thái độ, nở nụ cười xã giao hỏi: “Anh lại tình cờ gặp tôi sao?”



“Đúng vậy.”



Ninh Thập Tam đương nhiên không tin lời giải thích này, nhưng ở cạnh nhà nhau hơn nửa tháng, hắn biết Icy có một tật xấu. Nhìn trầm ổn lạnh lùng, chín chắn phong độ thế thôi, thực ra bản chất Icy vô cùng tự phụ bốc đồng. Ví như chuyện nói dối, mặc kệ lí do có chuối đến mức nào, miễn không bị vạch trần, Icy sẽ vẫn tiếp tục tận dụng nó. Ngay cả gạt người cũng lười nghĩ mưu, có lẽ việc đó đối với Icy không đáng để suy nghĩ.



Cho nên trong tình huống này, ngoại trừ phụ họa ra thì còn nói được cái gì nữa đây? “Haha, đúng là trùng hợp a.”



“Cậu muốn mua đồng hồ?”



Icy nhìn đồng hồ bày trong tủ kính, đủ mọi loại rực rỡ, mặt khảm đá quý chói mắt. Bất quá nhìn một lượt xong hắn không khỏi thất vọng, mấy chiếc đồng



hồ này tuy rằng rất đắt, nhưng thiết kế không nằm trong phạm vi sở thích của hắn.



Ninh Thập Tam cảm thấy Icy thay đổi trọng tâm câu chuyện rất tùy hứng, thuận miệng đáp: “Đúng vậy, vừa mới nhận lương, muốn mua một cái.”
Ninh Thập Tam nhìn Icy, nét mặt Icy rất lãnh đạm. Sau khi hai người quen biết nhau, hắn hầu như chưa từng thấy các loại biểu cảm buồn vui trên mặt Icy. Ngay cả lúc này, cũng chỉ là một cái hơi nhíu mày khe khẽ, không hẳn là không vui, có vẻ giống đang phiền não chuyện gì hơn.



“Tôi cũng không biết cảm giác ấy, bởi vì tôi không dư thời gian công sức lo nghĩ mấy thứ đó. Có điều tôi nghĩ lần trước chúng ta gặp nhau trên đường, chắc anh có chuyện gì vô cùng không vui, nên mới nghĩ đến chuyện tự tử.”



“Tự tử?”



Icy không nói gì, muốn giải thích rõ lí do cho Ninh Thập Tam nhưng lại không thể, đành phải nén hậm hực xuống. Khi hai người tới khu nhà trọ, Ninh Thập Tam dừng bước, hai tay vung lên, hỏi: “Anh còn muốn nắm tay đến bao giờ?”



Đương nhiên Icy muốn tiếp tục nắm tay Ninh Thập Tam đi vào khu nhà trọ, so với chuyện phải quan tâm việc bị người khác soi mói đánh giá, hắn càng muốn khám phá thêm nhiều loại màu sắc hơn. Bất quá rõ ràng là Ninh Thập Tam không có ý nghĩ giống như hắn, bỏ tay ra, tự mình đi vào trong nhà.



Đợi thang máy lên đến tầng lầu mình ở, Ninh Thập Tam bước ra, nói: “Cám ơn.”



Lời cảm ơn này đồng nghĩa với chúc ngủ ngon, nhưng có vẻ Icy không hiểu, hoặc không muốn hiểu, vẫn như cũ đi theo hắn tới trước cửa nhà. Ninh Thập Tam bất đắc dĩ, đang muốn nói thẳng ra, đột nhiên bước chân vướng phải cái gì đó, không kịp phòng bị đã lao về phía trước. Thắt lưng lập tức bị Icy ôm lấy, đỡ hắn tựa vào cửa.



Sau lưng chính là cửa nhà, hai người đứng rất sát nhau, Ninh Thập Tam có chút xấu hổ, nhìn chai rượu nhỏ khiến hắn xấu mặt trên nền đất, tự giễu nói: “Thật không có tí ý thức cộng đồng nào.”



“Tôi tưởng cậu sẽ bước qua nó.”



Thực ra Icy thấy được chướng ngại vật, nhưng hắn nghĩ với tác phong nhanh nhẹn của Ninh Thập Tam, cho dù bị vướng chân, cũng sẽ không chật vật nhếc nhác như hiện tại. Bất quá mùi rượu tản ra từ người đối phương đã cho hắn đáp án, xem ra Ninh Thập Tam tửu lượng không cao.



“Tôi cũng tưởng thế.”



Ninh Thập Tam cười gượng gạo hai tiếng, muốn đẩy Icy ra, ai ngờ tên kia càng xích lại gần. Trên mặt tuy vẫn vô cảm như cũ, nhưng Ninh Thập Tam có thể nhìn ra, đôi mắt đen như mực của hắn tràn đầy tò mò, hiếu kì cùng hứng thú. Biết đâu hôm nay hắn làm nhiều chuyện như vậy, chỉ để lên giường với mình một đêm. Nhưng không thể phủ nhận, tại giờ khắc này, Ninh Thập Tam cảm thấy rung động. Đôi mắt Icy rất đẹp, bị hắn lặng lẽ ngắm nhìn như thế, Ninh Thập Tam có chút kích động muốn giữ hắn lại.



Bất quá đây chỉ là suy nghĩ bất chợt nảy trong đầu. Kích động cũng không phải thói quen tốt, bởi nó sẽ khiến mọi việc trở nên hỏng bét, vì vậy Ninh Thập Tam đành bỏ qua ý nghĩ vừa rồi, đẩy Icy ra, muốn xoay người vào nhà. Thế nhưng phía đối diện đột nhiên vang lên tiếng chó sủa khiến chân hắn đóng đinh luôn xuống sàn. Hắn ngoảnh đầu nhìn, một con chó ngao to đen đứng cách bọn họ không xa lắm, con mắt xanh ởn nhìn chằm chằm, miệng gầm gừ tỏ ý đe dọa.



Ninh Thập Tam còn đang suy nghĩ nên làm gì trước mới tốt, cơ thể đã tự động lao vào trong ngực Icy. Cảm giác được nỗi sợ hãi của Ninh Thập Tam, Icy quay đầu, rất không vui nhìn về phía hắc khuyển. Nó là chó dẫn đường cho người chết đến Minh giới, nó xuất hiện ở chỗ này nghĩa là quanh đây sắp có người tử vong. Nhưng Icy không hi vọng nó đến tìm mình, vì Ninh Thập Tam rất sợ chó. Quan trọng hơn, Ninh Thập Tam có thể thấy được nó. Lần trước hắn đã cảnh cáo nó, không nghĩ nó lại tự ý quyết định hiện thân.



Cảm thấy chủ nhân không hài lòng, hắc khuyển ủy khuất gừ gừ mấy tiếng, quỳ gối trên mặt đất rồi biến mất. Icy cảm giác hai tay bị giữ rất chặt, liền hỏi: “Cậu làm sao vậy?”



“Bên kia có con chó đen rất lớn, anh có thấy không.”



“Không có, cậu nhìn lầm rồi.”



Đây không phải lần đầu tiên Ninh Thập Tam nhìn thấy hắc khuyển, cho nên khả năng giữ bình tĩnh của hắn tốt hơn lần trước rất nhiều. Lò dò nghiêng đầu về phía trc nhìn, hành lang vô cùng im ắng, đừng nói tới hắc khuyển, ngay cả một con ruồi bọ cũng không có. Hắn nghi hoặc, ảo não vỗ vỗ trán, xem ra mình nên tới khoa mắt khám một lần nữa xem, bị ảo giác lâu ngày như vậy, sớm muộn gì tinh thần của hắn cũng suy sụp mất.



“Cậu không phải sợ.”



Thấy Ninh Thập Tam cố gắng trấn an bản thân, Icy cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, sờ sờ khuôn mặt đối phương. Hai má Ninh Thập Tam rất lạnh, là do sợ hãi quá độ mà nên. Icy rất muốn nói cho hắn biết, hắn căn bản không cần sợ chó, bởi vì hắn là kẻ tử thần cũng phải bó tay.



“Có thể do gần đây công việc căng thẳng quá.”



Hai má bị chạm qua hơi nong nóng, Ninh Thập Tam cho rằng Icy đang trêu chọc hắn, mà dường như hắn cũng không ghét hành động tiếp xúc của Icy. Vì thế lần thứ hai Icy làm vậy, Ninh Thập Tam không đẩy hắn ra nữa, để mặc đôi môi Icy khe khẽ đụng chạm môi mình, liếm nhẹ, giống như đang nếm thử món điểm tâm, có đôi chút vụng về, nhưng vẫn thật đáng yêu.



“Môi cậu rất lạnh.” Môi chạm môi, cả hai cùng mút lấy thăm dò môi đối phương, sau một cái hôn khẽ, Icy nhẹ nhàng nói.



Icy không biết vì sao mình lại làm như vậy, tựa như bản năng mách bảo, cảm giác môi đụng chạm rất lạ lẫm, nhưng hắn cũng không bài xích, mùi vị lạnh lẽo này chính là thứ hắn yêu thích..



『Không bằng anh giúp tôi tăng nhiệt độ a. 』



Lúc này đáng lẽ phải nói vài câu đùa giỡn để làm loãng không khí. Thế nhưng thấy khuôn mặt Icy vẫn nghiêm túc như thường lệ, Ninh Thập Tam nhủ thầm đùa vui có giới hạn một chút mới an toàn.



Icy hôn môi rất cẩn thận, khiến Ninh Thập Tam có cảm giác được chăm sóc, nhưng càng như vậy hắn càng cảm thấy lo, ỷ lại chính là một cảm giác đáng sợ. Hắn sợ mình sẽ sa chân vào đó mất.



“Mai gặp lại.”



Ngay khi Icy muốn tiếp tục nụ hôn, Ninh Thập Tam đẩy hắn ra, lấy chìa khóa mở cửa. Icy muốn đi theo Ninh Thập Tam vào bên trong, lại bị Ninh Thập Tam ngăn lại, mỉm cười nói: “Nhà tôi rất bừa bộn, hôm sau dọn xong sẽ mời anh tới.”



Nói xong, chưa đợi Icy trả lời đã vội đóng cửa.



Cánh cửa ngăn cách bên trong và bên ngoài, không gian trong nháy mắt trở nên ám muội. Ninh Thập Tam đứng giữa bóng tối có chút không thích ứng, mò tay bật đèn tường, đi tới sô pha ngồi phịch xuống.



Phòng khách nhà hắn rất lớn, bởi vì đồ đạc bày trí không nhiều lắm, do đó không gian có hơi trống trải. Với người sống một mình mà nói, dù căn phòng có nhỏ đến mấy cũng sẽ trở nên mênh mông, vì cô đơn lạnh lẽo tồn tại khắp mọi ngõ ngách trong căn phòng ấy. Không gian im lìm cho hắn biết hắn cô độc đến mức nào. Mỗi ngày đều làm thêm giờ, chạy loạn khắp nơi kiếm thêm hợp đồng bảo hiểm, ngoài lí do muốn kiếm thêm tiền, còn một nguyên nhân lớn nữa là hắn ghét phải về nhà. Vì dù hắn có về muộn thế nào, cũng sẽ không ai vì hắn mà mở cửa chờ.



Ngoài cửa không có tiếng động, hẳn Icy đã đi rồi. Điều này khiến Ninh Thập Tam có chút hối hận. Hắn rất ghét cảm giác tĩnh mịch này, nhất là trong ngày sinh nhật, ban nãy rõ ràng đã có thể hưởng thụ, nhưng vì hắn lùi bước mà mọi thứ đều bị phá hỏng.



Kì thực hắn hoàn toàn không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy, bởi vì Icy sẽ không ở lại nơi này lâu. Trực giác của hắn mách bảo, nếu sớm muộn gì Icy cũng rời khỏi đây thì thi thoảng nếm thử tình một đêm cũng



không sao. Icy ngoại trừ có chút lãnh đạm ra, thì rất hợp với gu của mình. Giữa màn đêm tịch mịch trống vắng, hắn không cần phải khắt khe với bản thân mình quá. Tất cả đều đã trưởng thành, loại chuyện này tôi tình anh nguyện, sẽ không ai phải chịu tổn thương hay trách nhiệm.



Điện thoại vang lên, là tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Ninh Hi. Ninh Thập Tam được sinh ra vào buổi đêm, cho nên Ninh Hi sẽ nhắn tin vào đúng giờ sinh của hắn, năm nào cũng vậy. Tuy mặt này của Ninh Hi có hơi cố chấp, nhưng Ninh Thập Tam lại yêu thích tính cách ấy của cậu, bởi vì điều đó chứng tỏ hắn được coi trọng. Với hắn, vĩnh viễn không thể nào đánh đồng người yêu và người thân. Hắn từng mơ ước cùng một ai đó nắm tay trải qua hết cuộc đời, trở thành một thành viên trong gia đình như Ninh Hi. Nhưng qua bao nhiêu lần hợp tan hắn hiểu, cái gọi là ước mơ, chẳng qua chỉ là khát khao không thể nào đạt đến mà thôi.



Đọc tin nhắn của Ninh Hi, tâm trạng Ninh Thập Tam đã khá hơn rất nhiều. Hắn vào nhà bếp cầm chai bia, mở nắp, ngửa đầu uống mấy ngụm, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ trên tay. Mặt đồng hồ lóe lên màu sắc xinh đẹp, khiến hắn không nhịn được lại nhớ tới Icy. Đó là một người rất kì quái, mỗi khi tiếp cận đều có thể cảm nhận bi thương trầm mặc nhàn nhạt toát ra, thế nhưng không khiến người cảm thấy bí bách, trái lại quen thuộc một cách kì quái, phải rất để ý mới có thể thấy được.



Không biết hiện tại Icy đang làm cái gì.



Ninh Thập Tam thừa nhận mình có chút cảm giác với Icy, thế nhưng ban nãy đã khước từ hắn, hiện tại tới tìm hắn chẳng phải kì quái sao. Ninh Thập Tam nâng cốc bia uống cạn, quay về phòng khách, hợp đồng bảo hiểm cùng tài liệu quảng cáo vứt lộn xộn trên bàn. Thấy chúng, Ninh Thập Tam mắt sáng lên, thầm nghĩ đó chính là một cái cớ không thể tốt hơn để gặp lại Icy.