Thập Tam Phân Tử Thần

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:05 18/04/20


Hai người dùng bữa tối tại một nhà hàng Trung Quốc. Cơm xong, Ninh Thập Tam gọi thêm mấy lồng bánh cuốn hoa cùng bánh bao hấp, nhờ bồi bàn gói lại mang về. Ra khỏi nhà hàng, Ninh Thập Tam bảo Icy: “Tôi muốn đi thăm anh hai, có lẽ khuya mới về, anh cứ về trước đi.”



“Tôi lái xe đưa cậu đi không phải tốt hơn sao?”



Nhìn biểu cảm của Icy, Ninh Thập Tam không biết nên phản ứng ra sao, đành đáp: “Nhưng như vậy sẽ phiền đến anh.”



“Không có, hai chữ thời gian đối với tôi mà nói, cũng chỉ là một danh từ thôi.”



Nếu Icy đã nói như vậy, Ninh Thập Tam cũng không từ chối nữa, để Icy đưa mình tới trại an dưỡng. Ninh Hi đang ngồi trong phòng vẽ tranh, thấy bọn họ tới thì rất vui vẻ, đưa quà sinh nhật mình chuẩn bị cho em trai. Đó là một lọ hoa nhỏ được chạm khắc bằng gỗ, bên trong cắm một đóa tulip đen, thân bình còn được khéo léo khắc một chữ “Phúc” nho nhỏ.



“Đóa tulip hôm trước hứa cậu vẫn chưa đưa cho tôi.” Icy đứng cạnh lên tiếng.



Ninh Hi chớp mắt mấy cái, “Còn chưa làm xong, xong rồi Tiểu Phúc sẽ đưa cho anh.”



Ninh Thập Tam bất đắc dĩ thở dài, Ninh Hi dường như đã nhìn ra quan hệ giữa hai người họ nên mới nói như vậy. Trực giác của anh trai hắn luôn luôn chuẩn xác, điểm này hắn không thể không phục.



“Gần đây có quen thêm được bạn mới nào không?” Để tránh Ninh Hi nói năng lung tung khiến Icy xấu hổ, Ninh Thập Tam hỏi sang chuyện khác.



“Có, chính là cái tên người xấu đó, hôm nào cũng thấy tới đây.”



“Người xấu?” Ninh Thập Tam nhíu mày, nhớ lại hôm gặp Icy và Zero tại trại an dưỡng, liền liếc mắt sang Icy.



“Tôi và Zero không phải thân quen gì, chỉ là ngẫu nhiên chạm mặt thôi.” Icy phủ định sạch trơn quan hệ giữa mình và Zero, dù sao hắn cũng đâu có bịa chuyện, thực sự hắn không hề thân với Zero.



“Vậy gã kia có ăn hiếp anh không?” Ninh Thập Tam lại lo lắng hỏi Ninh Hi.



“Không, nhưng mà hắn rất ồn ào, hơn nữa trên người còn có mùi vị kì lạ.” Ninh Hi dồn hết hứng thú lên đống đồ vặt Ninh Thập Tam mang đến, vừa cắn bánh cuốn hoa vừa nói: “Chắc vì hắn không thường xuyên tắm rửa đây mà, nói chung anh không thích hắn.”



Đó vốn là mùi tử vong âm lãnh đặc trưng trên người tử thần, không liên quan đến việc có chăm tắm hay không. Icy thầm nghĩ, thì ra trực giác của Ninh Hi nhạy bén như vậy, Zero theo dõi bị phát hiện cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng hình tượng Zero trong mắt Ninh Hi ra sao không phải là mối bận tâm của Icy, hắn lại càng không tốt bụng tốn công đi giải thích nỗi oan ức của đồng nghiệp. Ồn ào không tắm rửa, hai cái này rất hợp với Zero, danh hiệu kẻ xấu cũng rất xứng đáng.



Ngồi chơi đến mười giờ Ninh Thập Tam mới rời trại an dưỡng. Trước khi về, để cảm ơn Icy đưa đón Ninh Thập Tam, Ninh Hi vẽ một bức chân dung tặng cho hắn. Bức họa trông rất thực, còn được khuyến mại thêm một đóa tulip nho nhỏ bên dưới. Thấy nó rất giống với đóa tulip trên danh thiếp của Ninh Thập Tam, Icy liền dùng ánh mắt dò hỏi. Ninh Thập Tam nói: “Danh thiếp của tôi chính là do anh hai thiết kế. Anh ấy rất giỏi, không ai làm được như anh ấy đâu.”



“Ha, đáng tiếc những cái người bình thường làm được thì cậu ta lại không làm được.”



Giọng châm biếm vang lên từ phía hành lang, Ninh Thập Tam quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy gì hết. Icy biết tỏng tên Zero vô công rồi nghề đang quanh quẩn đâu đây, nghĩ bụng Ninh Hi nói rất phải, đúng là cái đồ ồn ào, nhưng không nên để Ninh Thập Tam biết được sự có mặt của gã. Vì thế Icy liền nói: “Cậu lại gặp ảo giác đấy à? Mau về nghỉ ngơi thôi.”



“Ừ.”



Ninh Thập Tam không hề hoài nghi, cùng Icy rời khỏi trại an dưỡng. Sau khi lên xe, Icy cẩn thận cất bức tranh sang một bên rồi mới nổ máy. Nơi đây cách nhà trọ của Ninh Thập Tam khá xa, để Icy ở cùng mình tại trại an dưỡng lâu như vậy Ninh Thập Tam không khỏi cảm thấy áy náy, liền mở miệng bảo: “Cám ơn.”
Ninh Thập Tam bóp trán, nhíu mày nhìn thanh niên ngồi ở trước mặt. Icy không chỉ EQ không cao, mà còn có vấn đề về IQ nữa. Ông giời ơi, hắn chăm sóc một mình anh hai là đủ mệt rồi, đừng bắt hắn lo lắng thêm cho một người suy nghĩ không bình thường nữa.



“Anh bị ngốc hả, mua nhiều bảo hiểm như vậy chỉ tổ tốn tiền, một chút ích lợi cũng không có.”



Là con người ai cũng có tư tâm, hôm nay nếu trước mặt là một khách hàng khác, Ninh Thập Tam sẽ không nhiều lời. Việc này chỉ cần khách hàng cảm thấy hài lòng là tốt rồi, can ngăn chỉ sợ làm người ta ghét thêm. Thế nhưng hắn và Icy đã có quan hệ thân mật, cho nên hắn mới nhiều lời: “Kể cả anh có tiền đi nữa cũng không nên phung



phí như vậy, thật sự không đáng.”



“Trên đời này có thứ nào đáng giá đâu.” Icy kì quái nhìn Ninh Thập Tam bằng mọi cách ngăn mình mua bảo hiểm. Rõ ràng mỗi khi gặp khách hàng hắn đều mong bọn họ kí bằng hết chỗ hợp đồng hắn gợi ý mà, “Hơn nữa, tôi dùng tiền của tôi, có vấn đề gì à?”



“Không vấn đề, một chút cũng không có.”



Ninh Thập Tam cứng họng, thực là làm ơn mắc oán, nếu như bây giờ ngồi đối diện với hắn không phải Icy mà là một vị khách khác, hắn thật muốn cầm đống tài liệu đập vào mặt khách, giúp đối phương tỉnh lại. Có tiền thì giỏi sao, mình có lòng tốt đi khuyên hắn lại giống như hại hắn, nếu đã có tiền, vậy hắn tiêu thế nào thì mặc kệ hắn!



Điều chỉnh thái độ, Ninh Thập Tam mỉm cười nói: “Nếu đã vậy, anh Hàn, xin anh kí tên vào đây, chứng minh thư của anh đưa tôi mượn đi phô tô.”



“Icy.” Icy nâng mí mắt, nhấn mạnh.



“Tôi biết anh tên Icy, nhưng hiện giờ giữa chúng ta là quan hệ nhân viên công ty và khách hàng, gọi là anh Hàn vẫn hợp hơn.”



Ninh Thập Tam miệng cười nhưng lòng không cười, cầm lấy tư liệu của Icy mang đi phô tô. Việc này vốn không phải của hắn, nhưng vì tò mò, hắn muốn tự mình làm lấy, khi phô tô thì tranh thủ đọc lén. Nhìn những thông tin trên giấy tờ của Icy, hắn không khỏi kinh ngạc. Icy không phải con nhà danh gia gì, trên danh thiếp ngay cả tên công ty cũng không có, chỉ ghi nghề nghiệp là chuyên gia thiết kế. Thế nhưng số tiền trong tài khoản ngân hàng dọa Ninh Thập Tam nhảy dựng, cả hàng dài số 0 nối tiếp nhau, đếm mãi đếm mãi mà không hết. Thực ra mấy thông tin cá nhân này Icy không cần phải đưa cho hắn. Ninh Thập Tam đặt chúng lên bàn, thầm nghĩ may mà là mình, đổi lại người khác nhìn thấy số tiền lớn như vậy, chỉ sợ sẽ nảy sinh lòng tham. Xem ra chỉ số IQ của tên kia còn kém hơn cả anh hai nữa.



Sao xong, Ninh Thập Tam thu thập tất cả tài liệu lại mang đến phòng khách cho Icy. Theo trình tự trao đổi với khách hàng thường ngày, hắn giải thích cẩn thận các phần trong tài liệu cho Icy nghe, sau đó kẹp danh thiếp lên đống giấy tờ: “Anh Hàn, bốn tờ hợp đồng này xin anh kí vào, xin hỏi còn vấn đề gì anh chưa rõ không?”



Không đợi Icy mở miệng đáp, Ninh Thập Tam đã nói tiếp: “Nếu đã không còn chuyện gì, vậy anh giữ lấy hợp đồng này, về sau nếu có thắc mắc gì thì liên hệ với tôi. Cuối cùng, xin cảm ơn anh đã tin tưởng công ty chúng tôi, hi vọng sẽ còn cơ hội hợp tác.”



Nói xong, Ninh Thập Tam đứng lên, chìa tay ra làm động tác mời. Icy nhăn mặt nhíu mày cầm lấy tài liệu, đứng lên bước đến bên cạnh hắn, nói: “Hình như cậu mất hứng?”



Giỏi, còn biết là mình mất hứng, Ninh Thập Tam thả lỏng tay, cười nói: “Sao có thể? Anh Hàn kí một lúc bốn hợp đồng, tôi được hưởng hoa hồng rất nhiều, vui mừng còn không kịp.”



“Đáng lẽ phải như thế.” Icy nhìn Ninh Thập Tam chăm chú: “Nhưng mỗi lần cậu cười như vậy, đều chứng tỏ rằng cậu đang không thật lòng.”



Người này không nói thẳng ra như vậy thì sẽ chết ư? Ninh Thập Tam đi tới mở cửa, tỏ ý mời Icy rời đi. Icy không dài dòng thêm nữa, vừa đi vừa lên tiếng: “Tối nay tôi muốn ăn cơm cùng cậu.”



Mí mắt Ninh Thập Tam chẳng buồn chớp, hắn thuận miệng: “Đến lúc đó gọi điện cho tôi được rồi.”



Icy gật đầu đi khỏi. Sau khi hắn rời đi, Ninh Thập Tam đóng cửa rầm một tiếng, sắp xếp lại tài liệu, thầm nghĩ ai thèm cùng hắn ăn cơm tối cơ chứ. Nếu đã có tiền, vậy thì tự mình hưởng thụ đi.