Thập Tam Phân Tử Thần

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:05 18/04/20


Tan tầm, sau khi đã khóa chặt cửa nẻo, Ninh Thập Tam ngồi xe về nhà. Hắn luộc một bát trứng gà coi như bữa tối, ăn xong lại đi tắm nước nóng thoải mái một trận, đang dựa người trên sô pha xem ti vi thì chuông cửa kêu.



Ninh Thập Tam không nhúc nhích, coi như không nghe thấy gì, nhưng có thể thấy vị khách ngoài kia còn kiên trì hơn cả hắn. Chuông đổ hơn mười lần liên tục, sợ hàng xóm trách mắng, hắn đành phải ra mở cửa. Cửa mở ra, Icy yên lặng đứng đó, mặc đồ đen từ đầu đến chân, cúc bạc tinh xảo dưới ánh đèn tỏa ra hào quang nhàn nhạt.



“Ngày mai cậu có thể đổi hộ tôi bốn loại bảo hiểm thành một loại được không?” Ninh Thập Tam còn chưa biết nên nói cái gì, Icy đã mở miệng trước.



Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Ninh Thập Tam là tên này uống lộn thuốc hả. Sớm biết Icy sẽ đến chất vấn chuyện mình đuổi hắn đi chiều nay, nhưng không nghĩ hắn lại nhắc tới chuyện bảo hiểm đầu tiên.



“Xin lỗi, hợp đồng đã kí, không thể sửa được nữa.”



Ninh Thập Tam tựa vào cửa, buông một câu. Kì thực bốn bản hợp đồng kia vẫn còn đặt trong ngăn kéo phòng làm việc của hắn, hắn vẫn chưa chuyển đi.



“Nếu cậu không giận, không đổi cũng không sao.” Khuôn mặt Icy vẫn cứng nhắc như cũ, giống như lời hắn vừa nói chẳng hề quan trọng.



Ninh Thập Tam đột nhiên khó chịu, nhếch miệng cười: “Kì lạ nhỉ, anh kí hợp đồng thì liên quan gì đến tâm trạng của tôi?”



“Cậu giận không bắt điện thoại của tôi không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?”



“Điện thoại tôi hết pin.”



“Sao cậu phải dùng cách kém cỏi này để thử thách chỉ số IQ của tôi?”



Icy lạnh lùng hỏi, nét mặt vẫn bình thản như trước, chỉ là con ngươi đen như mực thoáng lộ ra chút không vui. Ninh Thập Tam thấy nhưng cũng chẳng thèm để tâm, mỉm cười: “Chỉ số IQ của anh không cần thử, chiều nay tôi đã biết hết rồi.”



“Đồ ngủ của cậu rất đáng yêu.” Nhìn quần áo trên người Ninh Thập Tam, Icy bất chợt lên tiếng.



Chủ đề cuộc đối thoại bay vèo sang vấn đề khác khiến Ninh Thập Tam ngớ người. Theo bản năng hắn cúi đầu nhìn bộ đồ màu trắng kẻ ca rô kèm họa tiết động vật nhỏ. Nhân dịp cửa hàng bách hóa giảm giá hắn mua liền mấy bộ kiểu này, dù sao chỉ tối mới mặc, không cần để ý đến hình tượng, nên họa tiết trang trí thế nào hắn cũng không quan tâm lắm. Nhưng vì sao tên này bỗng dưng đi khen đồ ngủ của mình?



Không đợi Ninh Thập Tam hiểu ra vấn đề, Icy đã muốn bước vào nhà. Ninh Thập Tam vội vã ngăn lại, cho dù hai người có thân thiết đến mấy, hắn cũng không có ý định cho Icy vào nhà mình. Đây là không gian của hắn, hắn không muốn bất kì ai xâm phạm.



“Vậy qua nhà tôi.”



Ở chung với Ninh Thập Tam một thời gian, Icy hiểu Ninh Thập Tam có những quy tắc riêng của mình, không miễn cưỡng bước vào trong, chỉ nắm lấy tay Ninh Thập Tam kéo đi. Địa điểm không quan trọng, quan trọng là cảm giác lúc ở cạnh nhau.



Cửa thang máy phía xa bật mở, có mấy người đang bước tới hướng này. Nếu để họ trông thấy hai tên đực rựa đứng cạnh cửa nắm tay trò chuyện thân thiết, khẳng định đám buôn dưa lê lại có nhiều chuyện để nói. Ninh Thập Tam không nói hai lời, dứt khoát



kéo Icy vào trong nhà, sập cửa. Nhưng cánh cửa trêu ngươi lại chỉ đóng hờ, làm hắn phải vội vã chạy ngược trở lại khép chặt. Cửa vừa khóa, thắt lưng lập tức bị Icy ôm lấy từ phía sau.



“Thập Tam.”



Trong bóng tối, hắn nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ của thanh niên, vừa trầm thấp đầy mê hoặc, lại như tiếng đàn ngân nga bên tai.



Giọng nói quyến luyến không muốn rời xa, khiến Ninh Thập Tam phút chốc luống cuống. Bất luận là trò chơi nào, nếu đặt tình cảm vào, cũng sẽ không còn vui vẻ nữa. Hắn sẽ trở thành người lo được lo mất, cái gì cũng suy nghĩ, chú ý. Hắn không sợ Icy vô tình, hắn chỉ sợ hắn có ý, vì hắn không đủ tự tin mình có thể báo đáp được phần tình cảm kia của Icy.



“Anh làm cái gì vậy?” Ninh Thập Tam miễn cưỡng cười nói: “Không phải mời tôi ăn cơm tối sao? Cùng lắm thì mai tôi mời lại?”



Icy không trả lời, chỉ im lặng ôm Ninh Thập Tam. Không có Ninh Thập Tam bên cạnh, không gian xung quanh lại quay về với u ám. Hắn nôn nóng cả đêm, hắn phát hiện mình không muốn chìm đắm trong thế giới tối tăm kia nữa. Khi được tiếp xúc với một chút màu sắc, hắn lại càng tham lam muốn thấy nhiều hơn. Mà câu trả lời cho vấn đề này, chỉ Ninh Thập Tam mới có thể cho hắn.



“Tôi cứ nghĩ mua nhiều bảo hiểm như vậy, phần trăm hoa hồng của cậu sẽ tăng thêm, không phải cậu muốn kiếm nhiều tiền ư?”



Thân thể ấm áp lại mềm mại, khiến cảm giác lạnh lẽo dường như bị xua tan hết, Icy ôm Ninh Thập Tam, hít hít hương thơm trên người hắn, khẽ nói.



Ninh Thập Tam ngẩn ra, khóe miệng hơi nhếch, muốn cười, đôi mắt sớm đã ẩm ướt.



“Cách làm này thật ngu ngốc.”
hỏi luôn: “Vì sao?”



Tên này đôi khi thật không thú vị, Ninh Thập Tam mỉm cười: “Đó là bí mật, tôi chỉ nói với mỗi mình anh thôi. Để báo đáp lòng tín nhiệm của tôi, anh cũng nên trả phí chứ?”



Ninh Thập Tam vươn tay, chỉ chỉ lên môi mình. Vì thế Icy cúi đầu hôn lên môi hắn, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ninh Thập Tam: “Bởi vì chỉ khi ở cạnh anh ấy, tôi mới biết được mục đích tồn tại của mình là gì, thực ra không phải anh ấy không rời bỏ được tôi, mà là tôi không rời bỏ được anh ấy.”



Ninh Hi là thứ duy nhất cứu rỗi hắn trên đời này. Nhờ có Ninh Hi, một kẻ bị chính người thân vứt bỏ như hắn mới có thể cảm nhận được hơi ấm gia đình, lại vì cái gia đình này mà có dũng khí chống đỡ tới cùng. Ninh Thập Tam rất thích sự ấm áp khi ở cùng với Ninh Hi, người yêu có thể lúc này lúc khác, nhưng người nhà thì sẽ mãi mãi bao dung cho cả sai lầm lẫn khuyết điểm của hắn. Hay nói cách khác, trại an dưỡng trong lòng hắn chính là một nơi chốn để nghỉ ngơi, bởi dù chuyện gì xảy ra, nơi đó vẫn luôn có người đợi hắn trở về.



Icy lẳng lặng nhìn Ninh Thập Tam, dường như có một vầng ánh sáng u ám bao quanh người hắn. Icy không biết đó là màu gì, nhưng trực giác cho biết hắn không thích màu sắc này, bởi nó rất giống màu đen, khiến cảm xúc bị kìm nén. Rõ ràng Ninh Thập Tam đang cười, nhưng nụ cười này lại bởi ánh sáng ảm đạm kia mà trở lên vô cùng cô đơn. Trong nháy mắt, Icy có loại thôi thúc muốn làm những màu sắc u ám kia bừng sáng lên.



“Vậy, nói cho tôi biết, làm sao tôi mới có thể trở thành người nhà của cậu?” Icy khẽ hỏi.



Ninh Thập Tam ngẩn ra, câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của hắn, rất tham lam, còn có chút tùy hứng, vậy mà Icy lại thốt ra vô cùng tự nhiên.



Thấy Ninh Thập Tam không đáp, Icy lại cúi xuống hôn đôi môi hắn, hỏi: “Cái này đủ trả phí chưa?”



“Vậy là đủ rồi.” Đối với cách suy nghĩ không theo logic nào của Icy, Ninh Thập Tam chỉ có thể phì cười, hắn nói: “Nếu như anh có thể vĩnh viễn ở cạnh tôi, chấp nhận tất cả khuyết điểm cùng tính bốc đồng của tôi, vì tôi sẵn sàng hi sinh mạng sống, khiến tôi không còn cách nào rời khỏi anh, thì anh đã là người nhà của tôi rồi.”



“Tôi muốn biết,” Icy nhìn vào mắt Ninh Thập Tam, hỏi: “Vĩnh viễn là bao lâu?”



“Còn có thể bao lâu?” Ninh Thập Tam cười nói: “Tôi không tham lam đâu, đến ngày tôi chết là được.”



Chỉ bảy mươi năm thôi, Icy không chút do dự gật đầu, thế giới này còn rất nhiều màu sắc hắn muốn khám phá, bảy mươi năm sợ còn chưa đủ. Nếu như có thể dùng danh nghĩa người nhà mà ở cạnh Ninh Thập Tam, như vậy hắn rất có lợi.



“Anh không cần đồng ý nhanh như vậy, sau này nhất định sẽ hối hận.”



Ninh Thập Tam có lòng tốt nhắc nhở, hắn không tin tưởng lắm vào lòng kiên trì của Icy, nhưng không thể không thừa nhận rằng, biểu tình vô cùng nghiêm túc của Icy lúc này khiến tâm hắn rung động. Bóng tối âm u, nhưng không thể che lấp đôi mắt đẹp đẽ của Icy. Người này giống như sinh ra đã thuộc về bóng tối. Icy đứng đó, gần như hòa làm một với đêm đen, rồi lại khiến cho người đối diện cảm giác so với sự tối tăm, hắn còn u ám hơn.



Phát hiện mình đang nhìn đến thất thần, Ninh Thập Tam khó khăn dời tầm mắt, lại nghe Icy hỏi: “Hối hận vì điều gì?”



Giọng nói rất nhỏ, giống như chỉ vô tình hỏi, Ninh Thập Tam hắng giọng, dùng giọng điệu thoải mái đáp: “Giống như biểu hiện ban nãy của tôi ở trong quán, tuy rằng có chút khoa trương, nhưng nếu sau này ở cùng nhau, anh phải chuẩn bị tinh thần đó.”



“Nói vậy vừa nãy là cậu cố tình?” Icy kì quái hỏi: “Cậu không thấy làm chuyện đó rất vô ích ư? Cái điệu bộ lôi thôi, tiếng nói thì ầm ĩ của cậu tôi đã biết từ lâu rồi.”



Có lầm không vậy? Bình thường hắn đâu có nói to? Chẳng lẽ có lúc nào hắn phấn khích quá nên quên che giấu? Ninh Thập Tam hoài nghi nhìn Icy, căng thẳng hỏi: “Bao giờ?”



“Chính là lúc cậu mắng tôi ‘Quên mẹ ba bữa cơm của anh đi’ ấy.” Icy dùng ngữ điệu nghiêm túc kể lại.



Ninh Thập Tam cứng họng, lần thứ hai khẳng định Icy chính là một kẻ nhỏ mọn. Hắn cười cười, lờ đi: “Không thể nào, chắc là anh nhớ nhầm rồi.”



“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ trí nhớ của mình.”



“Vậy anh có thể nghi ngờ thị lực của bản thân.”



“Cậu cảm thấy nói như vậy rất buồn cười?”



Ninh Thập Tam không đáp, nhưng khóe miệng khẽ nhếch chứng tỏ hắn đang rất vui vẻ. Tóc mai bị gió thổi rối loạn, gương mặt cười lên phảng phất sắc hồng nhạt. Xa xa có người bắn pháo hoa, trong nháy mắt ánh sáng chói lọi chiếu sáng khuôn mặt Ninh Thập Tam, màu sắc rực rỡ, quấn quít đuổi bắt nhau, khiến Icy chỉ có thể ngơ ngác nhìn.



Lòng Icy rung động, theo bản năng áp Ninh Thập Tam trên xe, hôn xuống.



“Rất đẹp…” Hắn nhẹ giọng nói.



Vẻ đẹp mỹ lệ đến mức này, cho dù họa sĩ giỏi nhất cũng không có khả năng tạo ra màu sắc như vậy, bảy mươi năm với hắn mà nói có lẽ vẫn là quá ít.