Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 9 :
Ngày đăng: 17:06 19/04/20
Cảnh trong mơ vẫn còn tiếp tục, nhưng từ đầu đến cuối đều tràn ngập một loại không khí nặng nề cùng bi thương.
Anh cùng người kia si ngốc nhìn nhau, nhưng thế nào cũng không nhìn rõ được gương mặt người ấy, chỉ thấy người kia vô cùng tiều tụy, đôi mắt vốn ảm đạm không còn chút tia sáng, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh lại đột nhiên lóe sáng, giống một bãi nước tù đọng đột nhiên biến thành dòng suối tiên xinh đẹp.
Anh ngây ra một lát, vươn hai tay, muốn ôm người trước mặt. Nhưng đúng lúc đó, tấm màn ở phía sau người kia bỗng nhiên hơi lay động.
Trong lòng anh hơi căng thẳng, nhanh chóng nắm lấy tay người kia, đang muốn kéo y ra phía sau, đã thấy tấm màn bị xốc lên lộ ra một người, một cái đầu nhỏ có vẻ như đang sợ hãi.
Anh chỉ thấy ‘Ầm’ một tiếng, trời đất xoay chuyển, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Anh gạt người ở phía trước ra, xông lên kéo người ở trên giường ra. Người kia vội nhảy đến, kéo tay anh khẩn cấp nói cái gì đó, nhưng chỉ khiến anh càng thêm phẫn nộ.
Anh nghĩ trong ngực mình đang có một ngọn lửa thiêu đốt, đốt đến mức anh không thể thở nổi, đốt sạch lý trí của anh.
Anh nổi giận rống lớn một tiếng, trong giây lát sau…
“A –“
Lư Tỉnh Trần hét lớn một tiếng, giật mình tỉnh dậy từ trong mơ.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại khiến anh rét run cả người.
Hai mắt anh ngơ ngác nhìn thẳng lên trần nhà, cảm thấy tất cả những cảnh trong mơ vẫn đang rõ ràng trước mắt, chân thực đến mức khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Giấc mơ này càng lúc càng kỳ lạ rồi.
Không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ bảy tám tuổi, có lẽ là từ sớm hơn. Giấc mơ của anh lúc đó chỉ là bản thân đi về thời cổ đại, cuộc sống giống như một vầng trăng được đàn sao vây quanh. Nhưng giấc mơ này khi tỉnh lại vào sáng sớm sẽ quên ngay, chỉ để lại ấn tượng mơ hồ.
Từ sau khi trưởng thành, những giấc mơ như thế này dần dần ít đi. Nhưng thỉnh thoảng vẫn mơ thấy, trong đó luôn có một thân ảnh dường như đã từng quen biết.
Thẳng đến khoảng chừng một năm trước, anh bắt đầu mơ đến cảnh ở chiến trường.
Giết chóc đầy máu tanh, quá mức chân thực. Sự phẫn nộ trong lòng, cũng quá rõ ràng.
Thế nhưng những giấc mơ gần đây, dường như lại biến thành những đoạn ngắn liên tiếp, muốn biểu đạt điều gì đó với anh.
Vì sao? Vì sao ở trong mơ mình lại tàn nhẫn như vậy? Lại ngoan cố ngang ngạnh như vậy?
Trình Thiếu Hoa nói nửa ngày, thấy Lư Tỉnh Trần vẫn không có phản ứng, không khỏi mất hứng nói:
“Này, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Nói chuyện với cậu thì một chút phản ứng cũng không có, đang nghĩ cái gì thế?”
Lư Tỉnh Trần ngập ngừng trong một thoáng, nói:
“Tôi đang suy nghĩ, lão Tạ vốn không phải là gay mà, sao lại yêu đàn ông được chứ?”
Trình Thiếu Hoa cười ha ha:
“Thời đại bây giờ, thích thì cứ thích, còn phân biệt gay với không gay cái gì.”
Tiếp đó lại thần bí ôm lấy vai anh, nói:
“Tôi nói cho cậu, cùng với đàn ông cũng rất thú vị nhé, có muốn anh trai giới thiệu cho cậu một người không? Thực sự là chơi được lắm.”
Lư Tỉnh Trần đẩy anh ta ra, thản nhiên nói:
“Đừng có đùa, tôi không có hứng thú.”
Trình Thiếu Hoa chậc một tiếng, trở mình xem thường:
“Cậu có thể không thẳng như thế được không.”
Năm đó khi còn ở nước Mỹ thì, anh ta đã từng giật dây Lư Tỉnh Trần, còn dẫn anh đi gay bar, nhưng Lư Tỉnh Trần tuy rằng không ghê sợ cái này, nhưng quả thực là không có hứng thú.
Trình Thiếu Hoa không chắc đến chuyện này nữa, ngược lại còn cùng anh nói sang chuyện khác.
Lư Tỉnh Trần vẫn không tập trung, chỉ ra sức uống rượu. Chờ đến khi hai người tạm biệt thì, anh đã uống đến say như chết.
Trình Thiếu Hoa thấy thế thì bất đắc dĩ, cầm điện thoại gọi tài xế đến, hai người khiêng anh tống vào trong xe.
Tài xế đi mở cửa, Trình Thiếu Hoa nghe được Lư Tỉnh Trần thì thào trong lúc hôn mê:
“Thương Hải…”