Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 8 :

Ngày đăng: 17:06 19/04/20


“Đi họp muộn, lúc đang họp thì ngủ gật, còn thất thần, đúng không?”



Lư Tỉnh Trần cúi thấp đầu, gương mặt đầy khổ sở, không dám hé răng.



Lư Tỉnh Thế ngồi ở phía đối diện, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh:



“Anh đang nói chuyện với em đấy, em điếc sao? Ngẩng đầu! Nhìn anh!”



Lư Tỉnh Trần bị anh trai anh quát đến phát run, ngẩng đầu lên.



“Anh…”



Lư Tỉnh Thế nghiến răng nói:



“Em muốn anh phải nói em đến thế nào nữa! Em cũng đã hai mươi sáu rồi, tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học Harvard, sao cứ không biết tốt xấu như thế! Công việc ở công ty em thật sự không hiểu sao? Hay chỉ là không muốn để tâm? Hử?”



“Không có….Em có làm việc mà.”



“Em làm việc gì!? Mỗi ngày mười hai giờ trưa mới đến công ty, buổi chiều bốn giờ đã mất dạng, em đi làm cái gì! Lần trước Lưu Trình muốn em phê duyệt tài liệu, em ném lên bàn bỏ quên một tuần, nếu không phải Mark tìm được anh ở đây, suýt nữa thì đã bị bỏ lỡ một hạng mục lớn!”



Lư Tỉnh Trần bĩu môi, thấp giọng nói:



“Dù có bị lỡ thật, cứ đền thật nhiều tiền là được chứ gì? Chúng ta còn ngại tiền không đủ nhiều sao.”



“Em câm miệng!”



Lư Tỉnh Thế nổi điên:



“Kiếm tiền là việc nhỏ, anh là muốn em làm việc! Con mẹ nó em còn dám tranh luận, xem anh có đánh chết em không!”



Lư Tỉnh Trần đã quen với lối ăn nói thô bạo cùng hình tượng bạo lực của ông anh anh, trong lòng cũng buồn bực, gân cổ lên cãi:



“Anh đánh đi, đánh rồi em liền mách mẹ cho xem.”



“Nhóc con chết tiệt, còn dám chơi xấu anh sao!”
“Được, vậy giao cho em.”



Bàn bạc với anh trai xong, không biết là do quá mệt mỏi, hay là vì ngủ gật trong cuộc họp lúc chiều bị khí lạnh quấn quanh, đầu Lư Tỉnh Trần có hơi choáng váng, không được thoải mái, cũng không đi ra ngoài xã giao, quay về nhà sớm.



Bác Trần hầm cho anh một bát canh gừng theo phương pháp Đông y bí truyền. Anh bịt mũi uống hết canh, mười giờ đã lên giường ngủ.



Nhưng sinh vật được hình thành thói quen suốt một năm như anh không phải có thể thay đổi trong một thoáng, nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, cuối cùng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.



Chính là cảnh trong mơ kia.



Trong mơ anh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước chân vừa nhanh vừa vội, mọi người bị bỏ rơi lại đằng sau.



Anh đi vào một nơi được dựng lên giống như trướng bồng, người ở bên trong đều quỳ rạp trên mặt đất, xung quanh còn có mấy binh sĩ đang đứng.



Trên mặt đất có dựng một tấm bình phong rất lớn, đằng trước có một người nằm vắt ngang, ngực cắm một thanh kiếm.



Anh dường như hơi kinh ngạc một chút, trừng mắt nhìn người không biết là còn sống hay đã chết kia, trong lòng tuôn ra hận ý ngập trời.



Sau đó anh nhanh chóng ngẩng đầu, đằng sau bình phong có một chiếc giường lộng lẫy, hoa văn điêu khắc tinh xảo, cổ kính, phía trên còn buông màn.



Trước giường có một người đang đứng thẳng, mặc áo dài màu trắng của người Hồ, bên hông có thắt đai lưng bằng vàng, phía trên còn được khảm các loại bảo thạch.



Đai lưng kia tuy rằng rất đẹp, nhưng dường như lại không thể thắt vừa vòng eo nhỏ nhắn, gầy yếu đến không thể chịu nổi của người kia.



Anh nhìn thẳng người nọ, trong lòng đau đớn.



Loại đau đớn này, khiến anh muốn giết người, muốn gào thét….muốn túm lấy người kia ôm chặt vào trong lòng.



Lư Tỉnh Trần vì cảnh trong mơ mà cuộn mình, lông mày nhíu lại, hai tay siết chặt lấy áo ngủ trước ngực.



Chú:



[1]CEO (viết tắt của Chief Excutive Officer): là tổng giám đốc, hay còn gọi là giám đốc điều hành, điều hành toàn bộ mọi hoạt động của công ty theo các chính sách của Hội đồng quản trị.