Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 102 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Buổi tối dùng bữa xong, Dương Tĩnh ban hết trái cây tươi của nước La Hiến xuống, người một nhà lại nói cười một hồi, lúc sau mới đều cáo từ.
Dương Kiện xuất cung, cũng không gấp gáp về phủ, mà ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi về. Lúc này đã vào đông, sắc trời tối lạnh, nhưng hắn mặc nhiều đồ, thể lực lại khỏe, tuyệt không cảm thấy lạnh.
Hắn vừa mới rẽ qua góc đường, đột nhiên có một bóng người chạy đến, đụng vào đầu ngựa của hắn.
Dương Kiện hoảng sợ, vội vàng ghìm ngựa lại, thị vệ đằng sau đã xông tới.
Dương Kiện nhìn người đang cuộn mình nằm trên mặt đất, nói:
“Mau đi xem một chút xảy ra chuyện gì?”
Một thị vệ nhảy xuống đi đến bên cạnh người nọ, cúi người thăm dò, nói:
“Điện hạ, người này hôn mê rồi.”
Dương Kiện cảm thấy có chút kỳ lạ. Ngựa của hắn đi cũng không nhanh, hẳn là sẽ không đụng vào người. Hơn nữa hiện tại sắc trời đã tối, trên đường cũng không có mấy người, tình hình vừa rồi, không bằng là nói người này tự đụng vào.
Nhưng tính tình hắn lương thiện, không muốn nhìn thấy người té xỉu giữa ban đêm lạnh lẽo này, tùy tiện nói:
“Hai ba người các ngươi khiến hắn vào phủ, tìm một đại phu đến khám đi.”
Trong đó có một thiếp thân thị vệ thấp giọng nói:
“Điện hạ, người này nói không chừng là một kẻ giả vờ bị đụng.”
Kẻ giả vờ bị đụng, chính là cố ý đụng vào xe ngựa củ người khác, sau đó vu hãm chủ xe đả thương người, từ đó lừa bịp tống tiền kiếm lợi.
Dương Kiện trước đây cũng từng nghe Dương Minh và Dương Cẩn nói qua, nghe vậy chần chừ một chút, nói:
“Quên đi. Mặc kệ thế nào, người này té xỉu ở đây cũng không thích hợp. Trước mang về phủ tìm đại phu xem qua một chút đi.”
Thị vệ nghe lệnh, liền cùng một thị vệ khác khênh người hôn mê đặt lên lưng ngựa, mang về trong phủ. Nhưng hắn biết chủ tử của hắn tính cách hàm hậu, sợ ngài bị kẻ khác lừa, liền đi nói mọi chuyện cho Đại tổng quản Khúc Minh.
Khúc Minh cũng hiểu được việc này có chút kỳ lạ, tìm đại phu đến xem qua cho người kia, không ngờ người kia thực sự là bị gãy một chân, hơn nữa là chịu đói quá mức, thể lực không chống đỡ nổi, cho nên mới ngất xỉu.
Tiêu Thương Hải nửa đêm xoay người, đôi mắt vì buồn ngủ mà mơ màng nhìn thấy một bóng người ngồi ở bên cạnh, không khỏi giật mình, tỉnh giấc, khi đang muốn hô lên thích khách, lại bất chợt nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Tiêu Thương Hải ngây ngẩn cả người, đứng dậy nhìn xem, thấy Dương Tĩnh nghiêng người tựa bên trụ màn của long sàng ngủ say.
Đây là sao chứ? Mộng du à?
Tiêu Thương Hải vừa buồn cười vừa đau lòng, đẩy đẩy hắn.
“Ký Nô, dậy, dậy, sao lại ngồi ngủ ở chỗ này?”
Dương Tĩnh day day mắt còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói:
“Sao ta lại đang ngủ?”
Tiêu Thương Hải nhanh chóng xốc chăn lên:
“Mau vào đây. Cẩn thận đừng để bị lạnh.”
Dương Tĩnh lảo đảo tiến vào ổ chăn.
Tiêu Thương Hải ấp lấy tay hắn, cảm thấy có chút lạnh lẽo. Trong cung tuy rằng đốt địa long, bốn vách tường cũng có chôn ống đồng, bên trong rót đầy nước nóng, nhưng lúc này đang là trời đông giá rét, buổi tối vẫn có chút lạnh.
Y đau lòng ôm hai tay Dương Tĩnh đặt vào trong ngực, trách cứ:
“Người đã bao nhiêu tuổi rồi, sao nửa đêm còn chạy đến đây? Cũng không chịu mặc thêm chút y phục nữa.”
Dương Tĩnh từ từ nhắm hai mắt lại ậm ừ nói:
“Không có ngươi ở bên cạnh, không ngủ được.”
Nói xong hai tay chụp tới, ôm người vào trong lòng, mặt dán lên cọ cọ, ngửi được khí tức quen thuộc, lúc này mới an ổn.
Tiêu Thương Hải bất đắc dĩ cười cười, tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, cũng ngủ.