Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 101 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Trong Bình Quận Vương phủ, Dương Kiện ngắm nhìn một pho tượng Quan Thế Âm được chạm khắc từ một khối bạch ngọc dương chi mà thành, nói với đại tổng quản ở bên cạnh:



“Khúc Minh, ngươi thấytượng Quan Âm bạch ngọc này không tệ chứ? Ta dự định tặng cho Thái tử ca ca làm quà sinh nhật, có đủ trang trọng không?”



Khúc Minh cười nói:



“Tự nhiên là đủ trang trọng. Đây là món quà quý giá nhất mà ngài tặng cho Thái tử trong nhiều năm qua mà.”



Dương Kiện sửng sốt, suy nghĩ một chút, không khỏi bật cười ha ha:



“Còn không phải sao. Trước đây tặng quà đều là mấy món đồ chơi nhỏ ta tự mình đi tìm, làm khó ca ca cũng không ngại, mỗi lần đều rất vui mừng. Nhưng hiện tại ta đã xuất cung lập phủ, lại được phong làm Quận Vương, cũng không thể lại đi làm những trò chơi của hài tử nữa. Hơn nữa, Thái tử ca ca đã thành thân, ta cũng không thể bày ra tính trẻ con trước mặt tẩu tử được.”



Khúc Minh cười nói:



“Thực ra những món quà trước đây điện hạ tặng cho Thái tử, phần lớn đều là tự tay làm, quà nhẹ tình cảm nặng. Với tấm lòng này của ngài, Thái tử điện hạ sẽ rất vui mừng. Năm nay ngài lại tặng nữa, Thái tử và Thái tử phi cũng sẽ vui vẻ.”



Dương Kiện cười hắc hắc, nói:



“Khúc Minh, ta tiến cung thăm mẫu hậu, bữa tối không về ăn đâu. Ngươi tìm một cái tráp thượng đẳng đến, cẩn thận đặt tượng Qua Âm bạch ngọc này vào trong đó đi.”



“Vâng. Việc này ngài cứ yên tâm.”



Dương Kiện mặc áo bào vào, lại choàng thêm một kiện áo choàng lông tím trân phẩm, phấn chấn cưỡi lên ngựa, mang theo đám thị vệ rời đi.



Một năm này hắn mong ngóng được nhanh chóng xuất cung lập phủ, có thể tự do tự tại. Thế nhưng xuất cung rồi, hắn mới phát hiện trong cung vẫn tốt hơn, ba ngày hai lần lại chạy về thăm.



Hắn vào Phượng Nghi cung, thấy Thái tử, Thái tử phi và Công chúa Trường Bình đều đã ở đó.



Thái tử thấy hắn cười nói:



“Phụ hoàng đang nói muốn phái người đến gọi đệ đấy, không ngờ nhị đệ chân thật nhanh, đã chạy đến đây rồi.”



Dương Kiện nói:




“Đều cho muội, đều cho muội.”



Nói rồi cũng gắp một miếng lớn, đặt vào trong bát của Công chúa Trường Bình.



Công chúa Trường Bình buồn bực nói:



“Các huynh nghĩ muội là heo chắc. Gắp nhiều như vậy sao muội ăn được.”



Dương Tĩnh ở một bên cười ha ha, nói:



“Tiểu Nguyên An của chúng ta có phải là ghen tị hay không? Sau này chờ phụ hoàng tìm cho con một vị hôn phu tốt, kêu vị hôn phu của con mỗi ngày đều gắp thức ăn cho con.”



Trường Bình đỏ bừng mặt, xấu hổ ảo não nói:



“Phụ hoàng ngài, ngài nói cái gì chứ!”



Mọi người cười ha ha.



Trường Bình nhào vào trong lòng Tiêu Thương Hải, kêu lên:



“Mẫu hậu, bọn họ chê cười con, đáng ghét, con không muốn ăn.”



Tiêu Thương Hải cũng cười, xoa xoa mái tóc đen nhánh của nữ nhi, nói:



“Thực sự là bị phụ hoàng cùng các ca ca của con làm hư rồi, ăn một bữa cơm cũng không an ổn. Nhanh quay về vị trí của con ngồi yên đi, ăn không nói ngủ không nói, tập trung ăn đi.”



Nói rồi liền liếc mắt nhìn Dương Tĩnh, quay đầu nói với hai nhi tử:



“Không cho chê cười muội muội của các con, đều thành thật ăn đi.”



Tiêu Thương Hải nói rõ ràng dứt khoát, Thái tử cùng Dương Kiện đều thành thành thật thật cúi đầu ăn, bên dưới có nén cười hay không cũng không biết được.