Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 125 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Nhìn An Sâm một thân tây trang gọn gàng vừa vặn xuất hiện trong phòng làm việc, Lư Tỉnh Trần nhíu mày:
“Sao cậu đã đến rồi? Thân thể cậu còn chưa tốt, bác sĩ đã nói còn phải điều dưỡng nửa năm nữa.”
An Sâm mỉm cười nói:
“Đã đỡ lắm rồi, hiện tại đã có thể hoạt động. Ở nhà ngây người cũng không có việc gì làm, còn không bằng quay lại công ty làm việc. Tôi đã đến phòng nhân sự trả phép rồi.”
Lư Tỉnh Trần đi đến bên cạnh An Sâm, bỗng nhiên đưa tay ấn lên vai cậu ta một cái, nói:
“Cậu cho rằng có thể bước đi là được rồi, đúng không?”
An Sâm lảo đảo một cái, sắc mặt có chút trắng bệch.
Lư Tỉnh Trần thu tay, cười nhạt:
“Tôi còn chưa có dùng sức đâu. Trạng thái này của cậu sao có thể đi làm? Nhỡ như ngất xỉu trong phòng làm việc, truyền ra ngoài còn tưởng rằng Anh Thiên ta ngược đãi nhân viên đâu.”
An Sâm mím môi, trong mắt hiện lên một tia lửa.
Lư Tỉnh Trần bỗng nhiên cảm thấy thái độ của mình vừa rồi có chút ác liệt, vừa định nói mấy câu bù đắp, đã thấy An Sâm xoay người muốn đi, liền bước lên phía trước ngăn cản:
“Cậu định đi đâu?”
Đôi môi nhạt màu của An Sâm lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Đi về.”
Lư Tỉnh Trần có chút buồn bực kéo cravat ra, nói:
“Xin lỗi, thái độ của tôi vừa rồi không đúng. Tôi chỉ là lo lắng cho thân thể của cậu, không có ý gì khác.”
An Sâm dừng lại một chút, nói:
“Tôi biết. Là tôi suy nghĩ không thấu đáo, khiến anh thêm phiền phức. Tình trạng này của tôi, quả thực không thể nào đến công ty làm việc.”
Lư Tỉnh Trần nhìn cậu ta tuy rằng mặt không chút cảm xúc nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ quật cường, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhẹ giọng nói:
“Tôi biết cậu là muốn đến giúp tôi. Như vậy đi, mỗi ngày cậu đến công ty làm việc không thể vượt quá bốn tiếng. Sáng sớm đi cùng tôi đến, buổi trưa ăn cơm xong tôi sẽ đưa cậu về.”
Thế nhưng lúc này cậu ta quay lưng về phía Lư phu nhân quay đầu lại cười với Lư Tỉnh Trần như vậy, đôi mắt hẹp dài đen láy thâm thúy lại có chút cảm giác quyến rũ người khác.
Tim Lư Tỉnh Trần đập lỗi một nhịp, cảm giác quen thuộc này dường như đã quay về.
Anh làm như không có chuyện gì nói:
“Cẩn thận đừng để bị cảm nắng, đi vào phòng uống nước đi. Mẹ, con đến giúp mẹ.”
Trình Quảng Lâm đẩy vành mũ lên, mỉm cười nói với An Sâm:
“Cháu cũng đã làm nửa ngày rồi, quay về nghỉ một chút đi. Dù sao vết thương vừa mới khỏi, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Để Tỉnh Trần làm tiếp giúp bác được rồi.”
An Sâm cười cười, cũng không cố gắng nói thêm, đặt chiếc kéo tỉa cây vào trong tay Lư Tỉnh Trần, quay đầu lại nói với Trình Quảng Lâm:
“Bác gái, vậy cháu đi vào trước.”
Lư Tỉnh Trần thuận tiện cởi áo khoác âu phục trên người ra, ném cho cậu ta:
“Mang vào giúp tôi.”
An Sâm vươn tay bắt được, cầm lấy, cười cười đi vào. Lư Tỉnh Trần xắn ống tay áo sơmi lên, vung chiếc kéo lớn, bộ dáng giống như muốn làm lớn một hồi, mười phần khí thế nói:
“Mẹ, còn phải sửa ở chỗ nào?”
Hai mẹ con đứng trước vườn hoa rộng rãi, vừa cắt tỉa cành cây vừa nói chuyện phiếm.
Trình Quảng Lâm nói:
“Tiểu Trần, mẹ hỏi con một chuyện, con phải nói thật nhé.”
“Con đã có lúc nào nói dối mẹ đâu? Có việc gì mẹ cứ hỏi đi.”
“Con có phải là thích An Sâm không?”
“Khụ… Thích chứ. Mẹ và cha, cả anh nữa, không phải là đều rất thích cậu ấy sao?”
“Con biết mẹ không hỏi ý này.”