Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 126 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Lư Tỉnh Trần mỉm cười:



“Mẹ, con cũng không phải trẻ con nữa. Ý của mẹ con hiểu rõ. Nhưng mà…”



Anh nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.



Trình Quảng Lâm cười nói:



“Nhưng mà con cũng chưa hiểu rõ ràng lắm tâm tư của mình, đúng không?”



Hiểu con không ai bằng mẹ. Lư Tỉnh Trần có chút ngượng ngùng nói:



“Mẹ đã nhìn ra rồi?”



“Con là con mẹ, mẹ có thể nào không hiểu con sao? An Sâm là một đứa trẻ không tệ. Hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến, đàn ông cũng có thể sinh con, các con ở cùng nhau cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện nối dõi tông đường của nhà họ Lư chúng ta. Mẹ và cha con chưa từng có ý kiến gì với chuyện của các con, chỉ cần các con vui vẻ là được rồi.”



“Mẹ.”



Trải qua mười thế luân hồi, Trương Thái hậu đủ loại nhìn không vừa mắt Tiêu Thương Hải, vẫn là khúc mắc trong lòng Dương Tĩnh. Tuy rằng Trương Thái hậu cuối cùng cũng nhượng bộ, nhưng thực ra bà ấy đến chết cũng chưa từng thật sự tiếp nhận Tiêu Thương Hải.



Từng có bài học về chuyện ‘mẹ chồng nàng dâu’ không hợp nhau này, sự bao dung và tiếp nhận vô điều kiện của Trình Quảng Lâm khiến Lư Tỉnh Trần vô cùng cảm động.



Anh buông kéo, đi qua ôm lấy Trình Quảng Lâm, hôn lên hai gò má của bà, chân thành nói:



“Mẹ, mẹ thật tốt.”



Trình Quảng Lâm mỉm cười vỗ vỗ lưng anh:



“Cuộc đời của một người rất ngắn, đừng khiến cho bản thân mình phải thất vọng. Mẹ và cha con cũng nói như thế với anh con. An Sâm thực sự không tệ, nếu con có suy nghĩ như vậy với cậu ấy, nên thành thật đối đãi, không nên dùng dằng giống như lúc trước. Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, đừng lại chơi bời.”



Lư Tỉnh Trần cười nói:



“Mẹ, hiện tại con không phải đã cải tà quy chính rồi sao? Nhưng mà An Sâm… Con còn chưa nghĩ rõ ràng, mẹ cũng đừng nghĩ quá xa.”



Trình Quảng Lâm thở dài:



“Anh con từ nhỏ tâm tư đã sâu lắng, mẹ và cha con đều nhìn không thấy, chuyện của nó mẹ không quản được. Con tuy rằng từ nhỏ đã hồ đồ, thế nhưng lại rất nghe lời. Thực ra con mới là người bước từng bước kiên định mà sống, hy vọng của mẹ cũng đặt trên người con.”



“Nghe lời này của mẹ, hình như con còn chưa đủ ổn trọng đâu. Con vẫn nghĩ anh mới là người có thể tìm một cô gái kiên định sống qua một đời mà. Trước đây con hoa tâm như thế, hồ đồ như thế, mẹ lại còn đặt mong muốn lên người con?”




Lư Tỉnh Trần phục hồi tinh thần. An Sâm chỉ vào anh cười nói:



“Thức ăn sắp gắp vào trong lỗ mũi rồi.”



Lư Tỉnh Trần lúng túng, xấu hổ cười, cúi đầu đang muốn tiếp tục ăn, đã thấy An Sâm gắp một miếng cá hấp vào trong bát anh.



“Tôi nhớ rõ anh thích ăn món này.”



Vẻ mặt An Sâm rất dịu dàng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, hai mắt lấp lánh một loại tia sáng ôn hòa.



Trong lòng Lư Tỉnh Trần hơi đập mạnh:



“Sao cậu biết tôi thích ăn cá.”



An Sâm cười cười, cúi đầu thản nhiên nói:



“Loại chuyện này chỉ cần để ý thì sẽ biết.”



Lư Tỉnh Trần trước đây không có hứng thú với cá, nhưng Dương Tĩnh lớn lên ở Giang Nam lại vô cùng thích món ăn này. Sau khi trở về anh có ăn vài lần, nhưng còn lâu mới tới được mức độ có thể được người khác để ý đến.



“An Sâm, cậu…”



Lư Tỉnh Trần đột nhiên xúc động mở miệng muốn hỏi cậu ta gì đó, thế nhưng điện thoại di động lại đột nhiên vang lên chói tai.



Lư Tỉnh Trần ngẩn người, thở dài trong lòng, lấy điện thoại di động ra xem, là anh trai anh.



Bấm điện thoại nghe, Lư Tỉnh Thế ở bên kia nói:



“Ăn trưa chưa?”



“Đang ăn. Anh có việc gì à?”



“Bữa tiệc của La lão tối nay, đừng đến muộn.”



Lư Tỉnh Trần biết tầm quan trọng của bữa tiệc này, nói:



“Biết rồi. Chúng em cũng vừa nói đến chuyện này.”