Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 128 :
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Trên đường đi ngồi ở trong xe, hai người đều vô cùng im lặng.
Lư Tỉnh Trần lấy từ trong tủ rượu nhỏ ra một chai rượu vang, vừa định uống một ly, mu bàn tay đã bị đè lại.
An Sâm nói:
“Sắp đến bữa tiệc sẽ phải uống nhiều, hiện tại đừng nên uống vội.”
Lư Tỉnh Trần cất rượu đi, đổi thành một chai nước khoáng, giơ giơ về phía cậu ta.
An Sâm nheo mắt mỉm cười.
Bữa tiệc được tổ chức ở trong một khách sạn lớn. Bởi vì trong bữa tiệc từ thiện của La lão ngoại trừ các nhân vật nổi tiếng cao cấp ra, còn có rất nhiều minh tinh xuất hiện, vì vậy bên ngoài còn trải thảm đỏ, đám ký giả tấp nập vây quanh.
Lư Tỉnh Trần dặn dò tài xế vài câu, xe quay đầu, đi vào từ đường VIP bí mật.
Hai người xuống xe, khiêm tốn đi vào hội trường. Lư Tỉnh Thế đã đến rồi, đang nói chuyện với La lão.
Đó là một cơ hội tốt. An Sâm đang muốn nhắc nhở Lư Tỉnh Trần đi qua chào hỏi, Lư Tỉnh Trần đã vẻ mặt tự nhiên đi qua.
“La lão, đã lâu không gặp. Ngài vẫn còn phấn chấn tinh thần như thế, đúng là càng già càng dẻo dai mà.”
Vị La lão này chính là ngôi sao sáng trong thành phố, chỉ cần nhìn tiệc từ thiện hàng năm của ông có thể mời nhiều nhân vật nổi tiếng đến như vậy, liền có thể thấy được sức ảnh hưởng.
La lão cười ha ha:
“Tiểu Lư thật biết ăn nói. Nghe anh cậu nói đợt trước cậu phải nằm viện, hiện tại xem ra là không sao rồi đi?”
“Cảm ơn La lão quan tâm, đã không sao rồi. Gần đây bắt đầu để ý đến việc làm ăn của Anh Thiên, cháu trái lại cảm thấy có tinh thần hơn một chút.”
“Tuổi trẻ vẫn là tốt, khôi phục nhanh. Được lắm, cậu cũng nên tiếp nhận chuyện công ty rồi, anh cậu một mình nhiều năm như thế cũng không dễ dàng. Tiểu Lư, ta thấy cậu cũng tốt lắm.”
“Nhờ có La lão coi trọng. Cháu nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người. Xin giới thiệu với bác, đây là phó Tổng Giám đốc mới thăng chức của Anh Thiên —— An Sâm. An Sâm, đến nói chuyện với La lão một chút.”
“Xin chào La lão.”
La lão nheo mắt nhìn An Sâm, cười nói:
“Cậu đây là bị làm sao? Có phải là bị bệnh hay không?”
Lư Tỉnh Trần kéo cậu ta lại thân thiết hỏi.
Trình Thiếu Hoa lắc đầu, yếu ớt nói:
“Không sao, chỉ là gần đây ngủ không ngon.”
Lư Tỉnh Trần đột nhiên nghĩ đề nghị vừa rồi của Kiều Chính Kỳ cũng không phải là không có lý.
“Nghe nói cậu gần đây… Sao không mau đi khám bác sĩ tâm lý xem? Có phải là vì áp lực quá lớn hay không?”
Trình Thiếu Hoa phiền muộn nói:
“Đi khám rồi. Bác sĩ tâm lý nói tâm lý của tôi không có vấn đề, đề nghị tôi đi khám bác sĩ tâm thần. Cậu nói xem, tôi sẽ không bị bệnh tâm thần chứ? Nhưng thực sự tôi không cảm thấy đó là ảo giác đâu. Tôi cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cũng không có chuyện gì bản thân phải chột dạ, sao lại gặp phải loại ảo giác này chứ?”
“Cậu rốt cuộc là nhìn thấy cái gì?”
Trên mặt Trình Thiếu Hoa rõ ràng là lộ ra một loại sợ hãi, thấp giọng nói:
“Là một người đàn ông mặc đồ trắng, tóc rất dài, bay tới bay lui, hỏi tôi muốn một đứa con như thế nào, còn kêu tôi cho hắn… Cậu nói, tôi nào có con cái gì chứ? Nếu hắn là nữ, tôi còn có thể cân nhắc, nhưng rõ ràng đó là một quỷ nam mà.”
“Có phải là cậu đi chơi đùa con gái nhà ai không?”
Thực ra Lư Tỉnh Trần là muốn hỏi ‘Cậu có chơi đùa con trai nhà ai không’, nhưng anh và Trình Thiếu Hoa từ lúc sinh ra đã biết nhau, tin rằng cậu ta còn chưa đến nỗi cầm thú *** loạn cả trẻ con như thế.
“Cái này…”
Trình Thiếu Hoa có chút do dự, suy nghĩ một lát nói:
“Có vài người phụ nữ là tôi cướp từ tay người khác, nhưng vẫn là dựa vào sự quyến rũ và bản lĩnh của tôi, mấy cô đó đều là cam tâm tình nguyện. Hơn nữa tôi có thể khẳng định, tôi cũng không chơi đến mức làm to bụng!”
Kiều Chính Kỳ đột nhiên bật ra một câu:
“Vậy liệu có thể là đàn ông không?”