Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 129 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Trình Thiếu Hoa không phản ứng kịp:



“Đàn ông cái gì?”



Kiều Chính Kỳ nói:



“Ý của tôi là, liệu có phải là đàn ông mà trước đây cậu chơi đùa không? Cậu không phải là không kỵ nam nữ sao?”



“Nhưng đàn ông thì có liên quan gì đến con cái?”



Đại não của Trình Thiếu Hoa hiện tại phản ứng chậm chạp, có chút ngây người.



Kiều Chính Kỳ trừng mắt xem thường:



“Hiện tại đàn ông cũng có thể có thai, cho nên có chút phiền phức. Cậu có thể đảm bảo cậu không vô tình làm người khác to bụng? Tôi là nói, bất kể nam nữ.”



Trình Thiếu Hoa khẳng định:



“Tôi trước kia đã phòng hộ rất đầy đủ rồi, còn phái người đi thăm dò, tuyệt đối không đến mức làm ra ‘mạng người’! Hơn nữa, đầu năm nay ngay cả phụ nữ muốn sinh con cũng không có mấy người, đàn ông càng đừng nói!”



Kiều Chính Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ kết luận:



“Hay là đi tìm một đại sư đi.”



Lư Tỉnh Trần nhớ đến kinh nghiệm của bản thân, coi như là cũng quen biết quỷ thần một lần nữa, lại gật đầu đồng ý:



“Loại chuyện này nói thế nào cũng không tốt, thà rằng tin là có chuyện lạ. Tôi biết chùa Tây An Hoa có một vị cao tăng, cuối tuần chúng ta qua đó xem?”



Trình Thiếu Hoa cúi đầu:



“Không cần đi. Toàn bộ cao tăng nổi tiếng quanh đây tôi đều đã mời đến, còn nhờ chú ba giới thiệu cho một người cao tay, vô dụng.”



Nhà họ Trình lập nghiệp từ xã hội đen, mê tín bậc nhất, quen biết không ít ‘Đại sư’, Trình Thiếu Hoa đã sớm hỏi qua một lần, đủ loại bùa, tượng Phật đều mời đến.



Vậy nên, ba người đều im lặng.



Trình Thiếu Hoa ngáp một cái, lười biếng nói:



“Gần đây tối cũng không dám ngủ, vẫn luôn lang thang ở bên ngoài suốt đêm. Kỷ Tử, đêm nay tôi đến chỗ cậu chơi điện tử cả đêm.”



Kiều Chính Kỳ nói:



“Tôi còn muốn tán gái nữa, cậu tìm Trần Tử đi!”



Trình Thiếu Hoa vòng tay qua ôm cổ cậu ta tàn bạo nói:



“Cậu là đồ thấy sắc quên bạn. Biết rõ anh họ lớn còn ở nhà chính của nhà họ Lư, tôi có thể đi sao? Lúc nào Tỉnh Trần chuyển ra tôi sẽ đi quấy cậu ta sau, hiện tại cậu phải ở cạnh tôi!”



Kiều Chính Kỳ mắng:




Bạch Thanh Nhã mỉm cười:



“Tôi không sao, Tổng Giám đốc Lư.”



An Sâm nói:



“Đừng phụ ý tốt của Tổng Giám đốc Lư. Chị ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa, không bằng tôi và Tổng Giám đốc Lư cùng đưa chị về?”



Nói rồi liếc mắt nhìn Lư Tỉnh Trần.



Lư Tỉnh Trần nói:



“Cũng được. Đi thôi.”



Lời nói của anh tự nhiên có một loại khí thế không cho phép Bạch Thanh Nhã từ chối, dưới sự hộ tống của hai vị sứ giả bảo vệ hoa mà rời khỏi hội trường.



Dương Tĩnh An trốn trong một góc yên lặng nhìn ba người rời đi, phía sau có một giọng nói yếu ớt truyền đến:



“Cậu rốt cuộc là nhìn ai?”



Dương Tĩnh An lạnh nhạt nói:



“Thời gian không còn sớm, tôi đi trước.”



Giọng nói kia gấp gáp đuổi theo:



“Tôi tiễn cậu.”



Dương Tĩnh An cười một tiếng, nói:



“Tôi cũng không phải phụ nữ, không cần sứ giả bảo vệ hoa. Ngài Tạ, tạm biệt.”



Tạ Thiệu Minh mất hồn mất vía đứng im một chỗ, nhìn Dương Tĩnh An một mình rời đi.



Lư Tỉnh Trần căn bản không chú ý đến Dương Tĩnh An cũng tham gia bữa tiệc.



Anh và An Sâm cùng đưa Bạch Thanh Nhã về nhà, ba người đều là cao thủ xã giao, trên đường về nói chuyện hài hòa, có chút giải buồn. Nhưng sau khi Bạch Thanh Nhã xuống xe, bầu không khí liền trở nên im lặng khác thường.



An Sâm ngồi ở đối diện, vẻ mặt biến mất trong thùng xe tối tăm, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, nói:



“Vì sao lại ra tay nặng như vậy? Anh rất tức giận?”



Lư Tỉnh Trần kéo nơ trên cổ ra, lạnh nhạt nói:



“Dù sao cũng là phó Tổng Giám đốc của Anh Thiên, không cần nhường nhịn tên họ Trần kia như vậy. Lần sau có thể ra tay thì…”



Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị chặn lại.