Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 130 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Lư Tỉnh Trần ngạc nhiên, toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.



An Sâm tựa lên người Lư Tỉnh Trần, đầu lưỡi khéo léo nhân cơ hội chui vào trong khoang miệng, khiêu khích cảm xúc của anh. Hơi thở ẩm ướt quanh quẩn xung quanh.



Cậu cũng không trêu đùa quá lâu, trước khi Lư Tỉnh Trần phản ứng lại liền rút lui, hai tay ôm đầu anh, chăm chú nhìn vào hai mắt anh.



Trong mắt Lư Tỉnh Trần hiện lên một chút mờ mịt, một chút hoài nghi và vài phần khiếp sợ. Anh nhăn mày, giống như là đang tự hỏi gì đó.



Khi An Sâm muốn đến gần lần thứ hai thì, lại bị Lư Tỉnh Trần ngăn lại, thấp giọng hói:



“Cậu muốn làm cái gì?”



Hai người cách nhau quá gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hai mắt chắm chú nhìn thẳng vào đối phương, giống như đang giằng co, rồi lại có một lực kéo vô hình ở giữa hai người.



An Sâm nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc bên tai Lư Tỉnh Trần, ngón tay nhẹ nhàng lướt theo cằm anh vuốt ve về phía trước, đi đến trước đôi môi mà cậu ta vừa hôn.



Ve vuốt một chút bên đôi môi mềm mại, An Sâm thở dài, giọng nói trầm thấp hỏi:



“Anh không thích?”



Cổ họng Lư Tỉnh Trần có chút khô khốc:



“Vì sao?”



“Bởi vì tôi muốn hôn anh.”



Ngữ khí của An Sâm có chút cường thế, chân thật đáng tin. Cậu ta bỗng nhiên dùng sức, lại cúi đầu xuống.



Lúc này Lư Tỉnh Trần cũng không để mặc cậu ta, cũng không bị động nữa. Anh nâng đầu lên chủ động đón lấy, bàn tay chăm chú ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm dẻo của An Sâm.



Hai người gắn bó quấn quít, không hề thương tiếc, không hề cẩn trọng, hai bên đều muốn chinh phục đối phương, hai bên đều không cam lòng tỏ ra yếu thế.



Khi bọn họ cuối cùng cũng hơi buông ra thì, hít thở từng ngụm lớn không khí nóng rực loãng dần xung quanh, Lư Tỉnh Trần bỗng nhiên không kìm nổi lòng gọi thấp một tiếng:



“Thương Hải…”



Trong bóng tối không nhìn thấy rõ vẻ mặt của An Sâm, nhưng đôi môi mềm mại kia hình như hơi cong lên, sau đó một nụ hôn nóng bỏng lại hạ xuống.



Lư Tỉnh Trần hoa mắt thần mê, cũng không thể tự hỏi nữa.



Giờ này khắc này, anh chỉ hy vọng tất cả không phải một giấc mơ.



Lúc xuống xe, Lư Tỉnh Trần miễn cưỡng cố gắng đè nén khô nóng trên người xuống.




Anh né tránh sự tấn công của An Sâm, xoa xoa mắt.



An Sâm nói:



“Sáu giờ một phút rồi. Nhanh nhanh ôm quần áo của anh quay về phòng anh đi. Tầm này sư huynh đã thức dậy lâu rồi, đừng để anh ấy thấy.”



Trong lòng Lư Tỉnh Trần dâng lên một cảm giác quái lạ, nói:



“Để anh ấy thấy thì có sao chứ? Quan hệ của chúng ta chẳng lẽ không dám để người khác biết?”



An Sâm chỉ mặc một cái quần lót bằng vải bông sạch, nhảy xuống thu dọn quần áo của Lư Tỉnh Trần, nghe vậy khựng lại một chút, nói:



“Chúng ta có quan hệ gì chứ? Chỉ là ngủ một đêm mà thôi.”



“Chỉ là ngủ một đêm? Còn ‘mà thôi’?”



Lư Tỉnh Trần cao giọng lên quãng tám. Anh nhảy khỏi giường đè tay An Sâm lại, có chút tức giận nói:



“Cậu là có ý gì? Trêu tôi à!? Tình một đêm liền không ăn cỏ gần hang nữa!?”



An Sâm đẩy tay anh ra, không nhịn được nói:



“Cái này nói sau, anh trước tiên quay về phòng mình đi đã.”



“Không được! Cậu không nói rõ ràng cho tôi thì tôi không đi!”



Tính tình Lư Tỉnh Trần rất lớn. Trước đây là vì bị cha mẹ nuông chiều thành quen, sau là vì làm Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, càng không cho phép người khác trái ý mình. Anh luôn luôn cưng chiều Tiêu Thương Hải, nhưng giữa hai người đa phần là tôn trọng nhau, Tiêu Thương Hải thường rất ít khi có ý kiến trái ngược với quyết định của anh, phần lớn đều là thuận theo.



An Sâm thấy anh tức giận, nhíu mày nói:



“Tôi còn chưa hiểu rõ được, sao có thể nói với anh? Anh trước tiên bình tĩnh lại đã, việc này chúng ta đều còn cần thời gian suy nghĩ.”



Lư Tỉnh Trần còn muốn nói nữa, An Sâm đột nhiên quay lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, dịu dàng nói:



“Thực ra thì tôi cũng không chạy thoát được đâu. Đừng làm khó tôi được không?”



Lòng Lư Tỉnh Trần lại mềm nhũn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị An Sâm nhét quần áo vào trong tay, đẩy ra khỏi cửa.



Cửa ‘Rầm!’ một tiếng đóng lại trước mặt, Lư Tỉnh Trần sờ sờ môi ngây người đờ ra.



“Sáng sớm ngày ra em làm gì ở cửa phòng An Sâm thế?”