Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 131 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Toàn thân Lư Tỉnh Trần cứng đời, động tác chậm chạp từ từ xoay người lại, khóe mắt co rút, cứng ngắc nói:



“Anh, chào buổi sáng.”



Lư Tỉnh Thế đang chuẩn bị đi ra ngoài luyện thần, ai ngờ vừa xuống lầu đã thấy em trai nhà mình chỉ mặc một cái quần lót ôm một đống quần áo đứng trước cửa phòng An Sâm phơi toàn thân ra, trên người còn có rất nhiều vết tích vừa nhìn đã hiểu rõ.



Anh nhìn Lư Tỉnh Trần một chút, lại nhìn cửa phòng An Sâm một chút, sau đó bình tĩnh nói:



“Quay về phòng em đi. Tắm rửa xong thì xuống dưới ăn sáng.”



Lư Tỉnh Trần có chút xấu hổ liếc mắt nhìn anh trai, nhanh chóng quay về phòng mình.



Khi Lư Tỉnh Thế chạy bộ về rồi, Lư Tỉnh Trần đang ngồi ở phòng ăn dùng bữa.



“Anh, chào buổi sáng.”



“Chào buổi sáng.”



Lư Tỉnh Thế liếc mắt nhìn em trai, thấy anh vẻ mặt như không có gì dùng bữa sáng, cử chỉ nhã nhặn, không nhanh không chậm, không khỏi thầm giật mình: Tiểu Trần hiện tại càng ngày càng trẫm tĩnh.



Có điều Lư Tỉnh Trần không muốn nói đến đề tài kia, không ngờ Lư Tỉnh Thế cũng chiều theo anh.



“An Sâm đã dậy chưa?”



Lư Tỉnh Trần dừng lại một chút, nói:



“Không biết.”



“Tối hôm qua em qua đêm trong phòng An Sâm.”



Đây là câu trần thuật. Lư Tỉnh Thế cảm thấy chuyện này không có gì cần phải hoài nghi.



Lư Tỉnh Trần yên lặng một chút, chậm rãi ‘vâng’ một tiếng.



Lư Tỉnh Thế uống một ngụm cà phê, nói:



“Các em đều là người trưởng thành rồi, việc riêng anh mặc kệ, nhưng không nên ảnh hưởng đến công việc. Anh nói cho em biết, nói chuyện yêu đương với nhân viên trong công ty có thể được, nhưng chơi đùa thì tuyệt đối không được.”



Lư Tỉnh Trần nói:



“Cảm ơn anh quan tâm, trong lòng em hiểu rõ.”



Lư Tỉnh Thế gật đầu, không nói thêm nữa. Gần đây Lư Tỉnh Trần đã hiểu chuyện hơn không ít, anh cũng không thích dài dòng.



Khi An Sâm đi xuống thì hai anh em đã ăn xong bữa sáng đang đợi cậu. An Sâm đỏ mặt lên, ho nhẹ một tiếng, nói:



“Thật xin lỗi, ngày hôm nay dậy muộn.”
Khi cậu ta cáo từ thì Lư Tình Trần tự mình tiễn ra, đến cửa thang máy thì đụng phải An Sâm đang đi lấy café.



Cả một tầng này đều là khu làm việc của cán bộ cấp cao của Anh Thiên, muốn đến phòng giải khát thì phải đi ngang qua cửa thang máy. Lư Tỉnh Trần đưa lưng về phía An Sâm, không nhìn thấy cậu, nhưng khóe mắt Dương Tĩnh An lại sớm thấy rồi. Cậu ta đột nhiên bước lên một bước, nhẹ nhàng phẩy cổ áo Lư Tỉnh trần một cái.



“Có chuyện gì vậy?”



Lư Tỉnh Trần bị cậu ta đột nhiên ghé sát mà giật mình.



Dương Tĩnh An không hiểu sao mặt có chút hồng, nhẹ giọng nói:



“Không có gì, có vệt bẩn nên giúp anh phủi đi.”



Đúng lúc thang máy đến rồi, Dương Tĩnh An đi vào, vẫy tay với Lư Tỉnh Trần:



“Tỉnh Trần, đến lúc đó tôi chờ anh.”



Lư Tỉnh Trần cười đồng ý, nhìn cửa thang máy khép lại. Vừa quay đầu, chỉ thấy An Sâm mặt không chút cảm xúc cầm cái cốc đứng ở phía sau anh.



Lần này Lư Tỉnh Trần là thật sự bị làm giật mình:



“Sao cậu lại đứng ở chỗ này?”



An Sâm ngữ khí lạnh nhạt:



“Đây là nơi công cộng, tôi đứng không được à?”



“Cũng không phải ý đó. Ai, cậu là đi uống café à? Đúng lúc tôi cũng đi, tôi pha café giúp cậu nhé.”



Lư Tỉnh Trần liếc cái ly trong tay cậu ta, nhiệt tình mời.



An Sâm xoay người, đi vào phòng làm việc.



Lư Tỉnh Trần ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu, ở phía sau kêu to:



“Này, cậu không uống café à?”



Trả lời anh chính là tiếng đóng cửa nặng nề.



Thư ký ở phía trước nghe thấy tiếng, vội vã chạy đến:



“Tổng Giám đốc Lư, ngài muốn uống café à? Tôi đi pha cho ngài.”



Lư Tỉnh Trần khoát tay:



“Không cần.”