Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 132 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Mấy ngày nay An Sâm vẫn không cho anh sắc mặt hòa nhã, hơn nữa bắt đầu tránh anh. Buổi trưa An Sâm đi tìm cậu dùng bữa, lại nghe nói cậu đã tan tầm. Chờ tan tầm quay lại nhà họ Lư, lại nghe nói An Sâm đã ra ngoài. Gọi điện thoại cho cậu ta, điện thoại di động lại tắt. Buổi tối Lư Tỉnh Trần đợi đến nửa đêm An Sâm cũng không quay về, bản thân anh lại không biết đã ngủ mất từ lúc này. Sáng sớm thức dậy thì, bác Trần lại nói cho anh biết An Sâm đã đến công ty từ sớm.



Cho đến ngày tham dự bữa tiệc sinh nhật của Dương Tĩnh An, Lư Tỉnh Trần mới nhìn thấy An Sâm ở chỗ đó.



“Cậu cũng nhận được thiệp mời?”



Lư Tỉnh Trần vô cùng kinh ngạc. Dương Tĩnh An không phải đã nói chỉ là bữa tiệc nhỏ trong nhà thôi sao? Từ lúc nào mà cậu ta thân với An Sâm như thế?



An Sâm mặt không chút cảm xúc nói:



“Iris Minc là minh tinh quan trọng trong công ty, sinh nhật của cậu ta tôi sao có thể không đến?”



Thực ra là ngày hôm qua An Sâm dùng bữa trưa với Lư Tỉnh Thế, trong bữa ăn Lư Tỉnh Thế thản nhiên nói một câu:



“Ngày mai là tiệc sinh nhật thực sự của Iris Minc, nhà họ Dương sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho cậu ta, cậu có muốn đến không?”



An Sâm gần như không chút do dự, đi theo Lư Tỉnh Thế đến. Cậu nhớ tới lời Lư Tỉnh Thế nói với cậu ngày hôm qua.



“Sao cậu lại hẹn hò với Lư Tỉnh Trần? Là nó ép buộc cậu?”



Câu hỏi của Lư Tỉnh Thế gọn gàng dứt khoát.



Đây là không hề có chút tự tin nào vào nhân phẩm của em trai anh.



An Sâm không nói gì, dừng lại một chút mới nói:



“Không phải.”



Lư Tỉnh Thế cười nhạt một tiếng:



“Nếu là tự nguyện thì tốt rồi. Cậu là sư đệ của anh, chúng ta quen biết nhiều năm như thế, anh cũng coi cậu là một nửa em trai ruột, không muốn cậu bị thiệt thòi ở chỗ Tỉnh Trần. Nhưng anh nhớ rõ trước kia cậu rất chướng mắt nó, sao lại thay đổi chủ ý?”



Nói đến đây, ánh mắt Lư Tỉnh Thế dường như trở nên sắc bén.



An Sâm nói:



“Đó là bởi vì trước đây anh ta suốt ngày không làm gì cả, chỉ biết sống phóng túng, em tự nhiên là sẽ khinh thường anh ta. Nhưng hiện tại anh ta đã thay đổi, em cũng sẽ không dùng ánh mắt lúc trước để nhìn anh ta.”



Lư Tỉnh Thế châm một điếu thuốc, trêu tức nói:



“Anh còn không biết, cậu lại thích loại hình như em trai anh. Cậu thích điểm gì ở nó?”



An Sâm nhíu mày:



“Sư huynh, hút ít thuốc thôi. Hút thuốc quá nhiều sau này đặc biệt không tốt cho sức khỏe.”



“Đừng nói sang chuyện khác. Cậu là nghĩ thế nào?”
Lư Tỉnh Trần chấn động toàn thân, sắc mặt lập tức thay đổi. Loại thay đổi này quá mức rõ ràng, Dương Tĩnh An nhìn thấy vô cùng rõ.



Ánh mắt cậu ta sáng lên:



“Anh biết tên này đúng không? Anh, anh…”



Tiếng nói của Lư Tỉnh Trần có chút nghẹn lại:



“Trong giấc mơ của cậu có người nào? Người kia… có quan hệ gì với cậu?”



“Là người rất quan trọng của tôi! So với sinh mạng của tôi còn quan trọng hơn!”



Dương Tĩnh An kích động bước lên phía trước, nói năng có chút lộn xộn:



“Anh là người kia đúng không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh đã có cảm giác là anh… Tôi biết. Anh chính là Ký Nô đúng không? Tuy rằng gương mặt hoàn toàn khác, nhưng tôi có thể nhận ra anh… Anh có còn nhớ không?”



Đầu óc Lư Tỉnh Trần có chút hỗn loạn:



“Tôi…”



Đây là chuyện gì chứ? Vì sao Dương Tĩnh An có thể gọi ra tên thân mật kiếp trước của anh? Thân là Hoàng đế, tục danh của Thịnh Huy đế có rất ít người biết, huống chi còn là cái tên thân mật như vậy? Có thể gọi anh như thế, chỉ có Thương Hải.



Anh hơi chấn động, mắt mở to nhìn Dương Tĩnh An chằm chằm.



Lẽ nào, lẽ nào cậu ta mới là Thương Hải? Bằng không sao cậu ta có thể biết tên thân mật của mình?



Anh nắm chặt hai vai Dương Tĩnh An, gầm nhẹ nói:



“Nói cho tôi biết cậu là ai?! Vì sao cậu lại biết cái tên kia!?”



Dương Tĩnh An ngây người nhìn anh, nhẹ giọng nói:



“Anh cũng nhớ rõ, có đúng không?”



“Cậu nói cho tôi biết trước, cậu là ai? Vì sao cậu lại biết cái tên kia?”



Dương Tĩnh An cười nhẹ:



“Bởi vì chúng ta vẫn luôn cùng nhau mà. Ký Nô…”



“Cậu… Lẽ nào cậu thực sự là…”



Vẻ mặt Lư Tỉnh Trần trở nên mờ mịt và nghi hoặc.



Anh đang muốn gọi lên tên của Tiêu Thương Hải, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ho khan truyền đến từ phía sau.