Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 29 :
Ngày đăng: 17:06 19/04/20
Sắc mặt y rất tái nhợt, nhưng chiếc cằm xinh đẹp vốn gầy nhọn lại có hơn một độ cong êm dịu.
Con ngươi của y đen như vậy, trầm như vậy, mang một chút chờ mong, rồi lại có bất an cùng lo lắng nồng đậm.
Y lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhìn Dương Tĩnh từng bước một, chậm rãi đến gần.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong giây lát giống như đã qua trăm năm ngàn năm.
Dương Tĩnh nghĩ tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, ngay cả không khí cũng không tồn tại.
Hắn chăm chú, tham lam nhìn người trước mắt.
Khẩn cầu mười thế, luân hồi mười thế, khăng khăng không đổi mười thế, chỉ là vì giờ khắc này, có thể gặp lại y một lần nữa.
Tiêu Thương Hải cố gắng chống giường phía sau, suy yếu bất ổn đứng lên.
Y ngẩng đầu, thẳng lưng, nhìn thẳng Dương Tĩnh.
Đây là Tiêu Thương Hải! Đây là Thương Hải của hắn a…
Hai mắt Dương Tĩnh bỗng nhiên ướt át.
Thương Hải của hắn kiêu ngạo biết bao, tự tôn biết bao, không cúi không phục biết bao!
Cho dù đang ở nghịch cảnh, cũng tuyệt không dễ dàng buông tha!
Cho dù bị người lăng nhục, cũng vẫn cao ngạo đứng thẳng lưng, đối mặt với tất cả.
Thậm chí cho dù là đối mặt với ái nhân của mình, y cũng quyết không chấp nhận cúi thấp chiếc đầu cao quý của mình!
Dương Tĩnh vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của Tiêu Thương Hải, bộ dáng giống như rất sợ hãi đây chỉ là một cảnh trong mơ hư huyễn không thật, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ nát.
Thái độ cẩn cẩn thận thận này của hắn khiến Tiêu Thương Hải có chút nghi hoặc, lại có phần an tâm. Y nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Ký Nô?”
“Bệ hạ!”
Dương Tĩnh phục hồi tinh thần, nói:
“Đi vào rồi nói.”
Hắn nâng mắt nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Thương Hải, vội nói:
“Ngươi ngồi xuống trước đã.”
Nói xong liền đỡ y chậm rãi ngồi xuống giường, sau đó cầm lấy tay y.
Trương Lữ cầm một bao quần áo trong tay đi vòng qua bình phong, len lén đưa mắt nhìn, thấy Hoàng thượng đưa tay đỡ Tiêu Thương Hải ngồi xuống, người vẫn đang đứng ở bên cạnh y, còn nắm tay y. Tuy rằng Hoàng thượng không có lời nói cùng hành động dư thừa, nhưng tư thế thân mật mà khéo léo này, đã không thể che giấu mà thể hiện ra một loại thái độ.
Trương Lữ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói:
“Hồi bẩm bệ hạ, xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng, đại quân có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Vương đình của người Hồ không thích hợp để ở lâu.
Dương Tĩnh dùng phương pháp đánh du kích, vừa nhanh chóng lại vừa có hiệu quả cứu được Tiêu Thương Hải ra, đánh cho Nô Mã Vương một đòn đau từ phía sau.
Trên thảo nguyên đều là người dân tộc du mục, người chăn nuôi cũng là binh lính, quay lại như gió. Lực lượng bảo vệ của Vương đình hiện tại tuy rằng mỏng yếu, nhưng quanh đây không hề có ít bộ lạc cùng sống. Nếu để cho bọn họ biết được tin tức tụ tập lại đến đây, cũng là một trận phiền phức.
Dương Tĩnh thân là vua một nước, ngự giá thân chinh tự mình chạy vào bụng của người Hồ, đã là cực kỳ phiêu lưu mạo hiểm. Quân không thể đứng dưới nguy hiểm, hắn tìm được Tiêu Thương Hải liền phải lập tức quay về Đại Thịnh, bởi vậy từ lâu đã dặn dò Trương Lữ chuẩn bị xe ngựa mềm mại thoải mái, để Tiêu Thương Hải thân thể không tiện ngồi bên trong.
Dương Tĩnh nghe vậy, nhìn lướt qua Tiêu Thương Hải đang ngồi trên giường, lại nhìn lướt qua bụng của y, không khỏi thầm thở dài trong lòng, quay đầu nói với Trương Lữ:
“Chuẩn bị xe ngựa như thế nào? Có thoải mái hay không? Hiện tại Hoàng hậu không chịu nổi xóc nảy.”
Tay Tiêu Thương Hải không ai phát hiện hơi giật nhẹ. Dương Tĩnh kiên định dùng sức nắm chặt.
Tiêu Thương Hải khựng lại một chút, lập tức nắm chặt lại tay hắn.