Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 30 :

Ngày đăng: 17:06 19/04/20


Trương Lữ không nghĩ tới Hoàng thượng lại cẩn thận săn sóc tỉ mỉ như vậy, vội nói:



“Là xe ngựa của Vương hậu của Nô Mã Vương, thần đã trải thảm rất dày ở bên trong, còn sai người gia cố thêm bánh xe và trục xe.”



Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua giường của Tiêu Thương Hải, nói:



“Tìm thêm gối mềm, tấm dựa bỏ vào đi.”



Tiêu Thương Hải nói:



“Không cần. Ta không mảnh mai như vậy.”



Dương Tĩnh không để ý đến y, nói với Trương Lữ:



“Nhanh đi chuẩn bị, sau một nén nhang nữa sẽ xuất phát.”



“Vâng.”



Trương Lữ trả lời, đưa bao quần áo ôm trong tay lên, cung kính đặt cạnh bàn trà, khom người lui ra.



Dương Tĩnh quay đầu nói với Tiêu Thương Hải:



“Đường sá xa xôi, ngựa của các tướng sĩ đi rất nhanh, tự mình cẩn thận thì tốt hơn.”



Hắn dừng lại một chút, nói:



“Ngươi có thứ gì muốn mang đi không?”



Tiêu Thương Hải lạnh nhạt nói:



“Tất cả những thứ ở đây ta đều hận không thể đốt hết. Không có thứ gì muốn mang đi.”



Dương Tĩnh cúi đầu nhìn y, mắt đen hơi lóe lên, mỉm cười, nặng nề nói:



“Được! Chúng ta đốt hết đi!”



Hắn buông tay Tiêu Thương Hải ra, nhấc cái gói trên chiếc bàn trà lên, đưa tay mở, loạt xoạt một lát, lấy y phục và phục sức bên trong ra.



Tiêu Thương Hải chậm rãi đứng dậy, ngây ngốc nhìn một thân y phục này, nhất thời thần sắc có chút hoảng hốt, phức tạp nhìn Dương Tĩnh.



Dương Tĩnh đau xót trong lòng, lặng lẽ nói:
Mạc Tá thị cúi thấp đầu cẩn cẩn thận thận trả lời:



“Hoàng hậu điện hạ gần đây không thích hợp đi đường, tâm trí mệt mỏi, huyết mạch suy yếu, thai khí bất ổn.”



Dương Tĩnh đã hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện xảy ra với Tiêu Thương Hải trong Vương đình từ chỗ Trương Lữ.



Lần trước Tiêu Thương Hải bỏ thai không được, để lại bệnh căn. Hồi hồi đan tuyết liên ngàn năm tuy rằng lợi hại, nhưng phần lớn đều là thai nhi trong bụng y hấp thu hết. Tiêu Thương Hải sinh hạ Vinh nhi không lâu sau đã quay lại chiến trường, chịu thương bị bắt, sau khi bị dụng hình còn bị Nô Mã Vương… Những việc này đều khiến thân thể y bị thương tổn rất lớn. Hơn nữa thời gian mang thai cách quá gần, cũng khiến thân thể y bị tổn thương nhiều.



Dương Tĩnh nhíu mày nói:



“Ngươi cần phải chăm sóc tốt cho Hoàng hậu. Lần này xuất binh, trẫm cố ý mang theo rất nhiều dược liệu. Có thứ gì cần thì đi nói với Trương đại nhân.”



Mạc Tá thị nói:



“Vâng. Thảo dân hiểu rõ.”



Dương Tĩnh nhìn hắn một cái nói:



“Sau này không cần xưng là thảo dân nữa. Nghe nói thân sinh phụ thân của ngươi họ Hoàng, sau này ngươi khôi phục lại dòng họ người Thịnh của ngươi đi. Quay về kinh trẫm sẽ phong ngươi là ngự y nhị phẩm, ở lại trong cung chuyên trách chăm sóc Hoàng hậu cùng Hoàng tử.”



Mạc Tá thị vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn, lại nói:



“Bệ hạ, thần cả gan, muốn thỉnh bệ hạ ban thưởng tên.”



Dương Tĩnh nói:



“Sao? Phụ thân thân sinh của ngươi chưa từng đặt tên cho ngươi sao?”



Mạc Tá thị buồn bã nói:



“Thần mồ côi từ trong bụng mẫu thân, năm đó gia phụ vẫn chưa biết mẫu thân đã có thần. Ngay chính mẫu thân, cũng là sau khi lưu lạc đến thảo nguyên mới phát hiện ra.”



Dương Tĩnh nghe vậy, liền nói:



“Đã như vậy, để trẫm ban cho ngươi một cái tên đi.”



Hắn ngẫm nghĩ một chút, nhìn về hướng Đại Thịnh ở xa xa, nói:



“Kêu là ‘Tử Quy’ đi. Con cháu lưu lạc tha hương, đến cuối cùng vẫn phải về quê cũ.”