Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 47 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Trong phượng trướng, Dương Tĩnh chăm chú nắm lấy vòng eo của Tiêu Thương Hải, nằm ở bên người y, vừa dịu dàng đưa đẩy, vừa không ngừng hôn môi lên những vết thương lưu lại trên người y.



Màu của những dấu vết này đã mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra nỗi thê lương phải chịu hình khi ấy.



Dương Tĩnh đau lòng không thôi, vừa hôn môi, vừa cúi đầu động tình nói:



“Thương Hải, Thương Hải, ta hận không thể đem máu thịt của mình chịu khổ thay ngươi, hận không thể đem những vết thương này… đều đặt lên người ta.”



Tiêu Thương Hải nắm chặt gối đầu thêu phượng đỏ, gương mặt chôn xuống thở dốc không ngừng, thỉnh thoảng lại rên rỉ:



“A, a…”



Y ở trong việc giường chiếu luôn vui vẻ hễ động tình liền kêu lên, sau khi trở về từ thảo nguyên, y lại thu liễm ngượng ngùng hơn rất nhiều, kìm nén tiếng rên rỉ thở dốc của mình như vậy, thanh âm trái lại càng tiêu hồn hơn.



Da thịt hai người tản ra nhiệt độ cùng mồ hôi, dính sát một chỗ với nhau, ngay cả tóc cũng quấn quít cùng một chỗ, nhiệt độ truyền qua cho nhau.



Dương Tĩnh đột nhiên cắn lên vai y, hàm hồ nói:



“Thật hận không thể nuốt ngươi vào.”



Tiêu Thương Hải kêu a một tiếng, hậu huyệt dưới sự cọ xát chậm rãi của Dương Tĩnh co rút lại.



Y thở dốc liên tục thấp giọng nói:



“Ký Nô, máu của ta, thịt của ta… Tất cả đều là của ngươi…”



Dương Tĩnh nghe xong lời này huyết mạch càng sôi sục.



“Thương Hải…”



Hắn cắn một ngụm lên vành tai đỏ bừng của Tiêu Thương Hải, gắt gao ôm chặt thắt lưng của y, vận động càng trở nên mạnh mẽ hơn.



“Đến, đến đây đi. Lại, lại làm ta…”
Hắn không hề biết, trước đây hắn cũng không có biểu lộ rõ ràng như vậy. Sau mười thế luân hồi quay về, một vài cử chỉ ‘phóng khoáng’ hơn nhiều, khiến vị ‘cổ nhân’ Tiêu Thương Hải có chút không chịu nổi.



Hai người dùng xong tảo thiện, một người vào triều, một người đi đến chính điện của Phượng Nghi cung.



Tiêu Thương Hải đợi chúng phi tần đến thỉnh an y, sau đó mới mang theo đám tần phi trùng trùng điệp điệp đi đến Hi Ninh cung của Thái hậu. Trong cung này chỉ có Hiền phi bởi vì là tước phi khá cao, còn là chất nữ của Thái hậu, bởi vậy không nhất định mỗi ngày phải đến thỉnh an Hoàng hậu. Mấy ngày nay nàng ta đều trực tiếp đến chỗ Thái hậu, sau đó mới kiến an Hoàng hậu.



Tiêu Thương Hải đương nhiên sẽ không tính toán việc này với nàng. Y còn mừng vì như vậy. Như thế còn người nào không biết trong hậu cung ngoại trừ Hoàng hậu, Hiền phi là lớn nhất? Cũng sẽ không còn người nói Hoàng hậu độc bá hậu cung.



Mấy ngày nay bởi vì Hoàng thượng vẫn ngủ lại ở Phượng Nghi cung, so với năm đó Hoàng hậu được độc sủng thì không khác biệt lắm, người trong cung vốn còn thì thầm trong lòng, nhưng hiện tại thấy Hoàng hậu được sủng ái không khác gì năm đó, liền dần dần khôi phục sự nhiệt tình cùng cung kính ngày trước.



Thế là hôm nay tất cả các phi tần đều đến, ngay cả Trương Hiền phi cũng đến.



Nàng ta vào chính điện, trước tiên thỉnh an Hoàng hậu.



Tiêu Thương Hải nhìn thấy nàng thì có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì, mỉm cười gật đầu:



“Ngồi đi.”



Trương Hiền phi ngồi xuống ngay bên dưới y, cười nói với Tiêu Uyển Nương cùng Cẩn Quý tần đã tới trước:



“Ta còn nghĩ là mình đến sớm nhất, không ngờ hai vị muội muội còn đến trước cả ta nữa.”



Nếu nói đến tuổi thì, Trương Hiền phi năm nay tròn hai mươi, đều nhỏ hơn Cẩn Quý tần cùng Tiêu Uyển Nương, nhưng cấp bậc cao, liền quen xưng hô với các tần phi dưới bậc là ‘muội muội’.



Tiêu Uyển Nương cũng thôi đi, nhưng Cẩn Quý tần là người theo Thịnh Huy đế sớm nhất, còn từng sinh được Đại Công chúa, ở trong cung này ai mà không cấp cho nàng vài phần thể diện? Ngay cả Tiêu Thương Hải cũng khách khí với nàng vài phần, có lúc còn xưng nàng là ‘tỷ tỷ’, chỉ có Trương Hiền phi, khinh thường ngạo mạn, chưa từng khách khí bao giờ.



Cẩn Quý tần trong lòng không vui, nhưng bên ngoài vẫn cười đến dịu dàng, hiền hòa nói:



“Ta ở Cẩn Thiện cung bên cạnh, cách nơi này không xa, không thể so với tỷ tỷ còn phải đi qua Minh Tú cung và Bồng Lai điện, đi vài bước đã đến, bởi vậy mới tới sớm hơn. Thục Quý nhân cũng ở gần đây, tất nhiên là nhanh hơn chúng ta.”



Nói mấy câu liền giải thích được nguyên nhân mình đến sớm, còn nói Hiền phi mượn cớ đến trễ, lại chỉ ra Tiêu Uyển Nương thực ra còn đến sớm hơn nàng.