Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 48 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Tiêu Uyển Nương vẻ mặt sợ hãi nói:



“Tỳ thiếp cũng không phải có ý đó, chỉ là ở rất gần đây, nên cũng thuận tiện hơn.”



Trương Hiền phi mất tự nhiên khóe miệng giật nhẹ, liếc mắt nhìn Hoàng hậu, cười nói với Tiêu Uyển Nương:



“Nhìn bộ dáng này của Thục Quý nhân, người không biết còn tưởng ta sẽ ăn thịt ngươi đâu. Ha ha, nhanh đừng như vậy, tất cả mọi người đều là thoải mái tâm sự, Thục Quý nhân cũng quá cẩn trọng rồi.”



Tiêu Uyển Nương cúi đầu.



Cẩn Quý tần mỉm cười với nàng:



“Đúng vậy. Muội muội không cần khẩn trương, Hiền phi là một người rộng lượng, sao lại bởi vì… chút việc nhỏ này mà lại không được tự nhiên chứ? Hơn nữa, Hoàng hậu cũng sẽ không để ý ai đến trước ai đến sau. Hoàng hậu, có đúng hay không?”



Tiêu Thương Hải cầm chén trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói:



“Ta đây nghe vào cảm thấy mơ mơ hồ hồ. Bình thường cũng không chú ý mọi người ai đến sớm ai đến muộn, chút việc nhỏ ấy đâu là gì chứ?”



Nói xong liền cười cười với Trương Hiền phi, nói:



“Hiền phi hôm nay cũng đến, ta thật là có chút ngoài ý muốn. Thân thể ngươi đã khá hơn chút nào chưa? Trước đó vài ngày ngươi vẫn còn khó chịu mà, đi xa như thế để thỉnh an ta, lại còn phải đến chỗ Thái hậu, cũng mệt chết rồi. Nếu không sau này ngươi cứ trực tiếp đến chỗ của Thái hậu đi, ta ở đây cũng không cần có lòng đến.”



Y nhẹ nhàng nhấn mạnh thêm hai chữ ‘có lòng’.



Trương Hiền phi dừng lại một chút, cười nói:



“Xem lời này của Hoàng hậu này. Thỉnh an ngài là bổn phận của đám phi tử chúng thiếp, cũng là quy củ trong cung. Trước đó vài ngày có chút chứng hư, ngự y nói không nên mệt nhọc nhiều, lúc ấy mới có chút lười biếng. Cũng may Hoàng hậu ngài luôn là một người rộng lượng, không tính toán với thiếp thân. Hiện tại thân thể thiếp thân đã khỏe, sao có thể quên đi quy củ chứ? Này không bằng cứ đến sớm một chút.”



Thực ra đây là Thái hậu nói nàng.



Thái hậu vốn là nói:



“Mặc kệ trong lòng ngươi không thoải mái như thế nào, y vẫn là Hoàng hậu trong cung này. Ngươi là phi tử, đến thỉnh an Hoàng hậu là đương nhiên. Ngươi ỷ vào được ta sủng ái không đi thỉnh an Hoàng hậu, một lần hai lần cũng thôi, lâu dài về sau há không bị để ý? Ngươi xem Hoàng thượng vẫn sủng ái y giống như trước, chẳng lẽ còn không rõ sao? Ngươi như vậy sao có thể khiến Hoàng thượng thích ngươi? Hơn nữa bản thân ngươi có chỗ thua thiệt, sao có thể đứng thẳng lưng để cho người khác xoi mói?”



Trương Hiền phi bị Thái hậu thuyết giáo một hồi, lúc này mới tâm không cam lòng không muốn sáng sớm đến đây.



Lúc này những tần phi khác cũng từ từ đến đủ.
“Thần cần phải chúc mừng Hoàng thượng rồi. Trong cung này lại sắp có người mới vào.”



Dương Tĩnh bất đắc dĩ bĩu môi:



“Mẫu hậu thật sự là muốn đưa nhị cô nương nhà Trương Thị lang kia vào cung?”



“Cái gì mà nhị cô nương chứ? Nghe vào thật là khó chịu. Người ta tuy là thứ xuất, nhưng dù sao cũng là một tiểu thư khuê các. Thái hậu muốn ngươi phong nàng là Quý nhân, ta chưa đồng ý ngay, nói đợi về rồi nói với ngươi rồi sẽ quyết định sau.”



“Ngươi làm rất đúng. Người còn chưa thấy đâu, phong nàng ta là quý nhân làm gì? Tám Tần chín Quý mười Tiệp dư, việc này ai ai cũng biết, ta còn chưa biết đẹp xấu, sao có thể tùy tiện phong được?”



“Yêu, ngươi còn muốn nhìn xem đẹp xấu thế nào? Có đúng là bộ dáng xinh đẹp thì ngươi sẽ phong không?”



Dương Tĩnh sờ sờ cằm:



“Nếu thực là có bộ dáng xinh đẹp, Quý nhân cũng không phải là không thể được… Ôi! Sao ngươi lại bấm ta làm gì?”



Tiêu Thương Hải trưng ra vẻ mặt vô tội nói:



“Ai bấm ngươi vậy? Thần nào dám bấm Hoàng thượng chứ? Có phải là ảo giác của người hay không?”



“Ngươi…”



Dương Tĩnh trừng mắt, Tiêu Thương Hải không sợ hãi cũng trừng lại.



Đột nhiên hai người cùng bật cười.



Dương Tĩnh hôn lên thái dương của y, nói:



“Lòng ngươi còn không rõ sao? Cho dù nàng ta là mỹ nhân bậc nào, ở trong lòng ta ngay cả xách giày cho ngươi cũng không đáng. Chỉ là ta thân là Hoàng đế, trong hậu cung này không thể không có thêm người vào… Ai, ngẫm lại cũng thực khiến ngươi ấm ức.”



Tiêu Thương Hải ôm lại hắn, thấp giọng nói:



“Ký Nô, ta không cảm thấy ấm ức. Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, những việc này… ta đều có thể chịu được. Bắt đầu từ ngày đó ta vào cung, ta đã tự nói với mình, ta không bao giờ còn là ta trước kia nữa. Nếu như chỉ việc này mà ta đã không nhẫn được, sao có thể cùng nắm tay ngươi dắt nhau đi đến già?”



Dương Tĩnh lẳng lặng ôm y, dùng sức hôn lên trán y.