Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 49 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Sự ấm áp giữa hai người kéo dài trong chốc lát, Tiêu Thương Hải nói:



“Ngày hôm nay ngươi dùng ngọ thiện với Khang Vương ở Vĩnh Hòa cung à?”



Dương Tĩnh thở dài:



“Cũng không phải vậy sao.”



Rồi không nói thêm nữa.



Tiêu Thương Hải nhìn thần sắc của hắn, mỉm cười, nói:



“Khang Vương lại cầu ngươi cái gì?”



Khang Thân vương Dương Việt là đệ đệ duy nhất của Dương Tĩnh, mồ côi từ trong bụng mẹ.



Năm đó mọi người kinh hoảng chạy đến Giang Nam, có một Tiệp dư đi theo chẩn ra hỉ mạch ở Kim Lăng, sau bảy tháng sinh hạ hài tử rồi qua đời, Trương Thái hậu liền ôm hài tử kia về nuôi nấng.



Trương Thái hậu vô cùng cưng chiều, dưới sự ‘dốc lòng’ chăm sóc của bà, Dương Việt lớn lên tính cách nhu nhược, chơi bời lêu lổng, sách cũng không đọc được bao nhiêu, cũng may không phải là hạng người ngang ngược kiêu ngạo.



Dương Tĩnh bởi vì chỉ có một người thủ túc này, cho nên rất là thương yêu hắn. Nhưng thấy Dương Việt tuổi càng lớn, càng không ra cái bộ dáng gì, không khỏi giận dữ trong lòng, mấy năm qua mỗi lần nhìn thấy Khang Vương thì sẽ quở trách hắn, Khang Vương sợ đến mức chạy trối chết.



Bởi vậy trừ phi là có việc cần cầu đến Hoàng thượng, nếu không Khang Vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng đến trêu chọc vị Hoàng huynh này. Tiêu Thương Hải lúc này mới thăm dò hỏi.



Dương Tĩnh nói:



“Cũng không phải là đến cầu ta, là ta gọi hắn đến. Vốn muốn hỏi han một chút hắn có người thầm ngưỡng mộ trong lòng không, liền chỉ hôn làm Vương phi của hắn. Ai ngờ hắn lại khúm núm, thấy trẫm liền giống như chuột thấy mèo. Ngươi nói xem trẫm dọa người như thế sao?”



Hắn tức giận đến mức ngay cả tự xưng cũng đổi thành ‘trẫm’.




Kiếp trước sau khi Tiêu Thương Hải qua đời không lâu, bản thân mình không lâu sau cũng tuổi trẻ sớm mất. Lúc ấy tuổi của Dương Quang Vinh còn nhỏ, mình phải gửi gắm cho Khang Vương Dương Việt cùng mấy đại thần trong triều. Lúc ấy Thái hậu cố ý lập nhi tử ngu ngốc của Trương Hiền phi làm Hoàng đế, mình trong cơn bệnh dùng mạng uy hiếp, cuối cùng cũng khiến Thái hậu bỏ đi ý niệm này khỏi đầu. Sau đó nhờ có Dương Việt một đường bảo vệ, Dương Quang Vinh cũng đến mười sáu tuổi thành niên, thế nhưng ngay trước khi tự mình chấp chình thì, Dương Việt lại vô cớ chết bất đắc kỳ tử, không lâu sau đó Dương Quang Vinh cũng tuổi trẻ mất sớm, cuối cùng là nhi tử của Vương Quý phi đăng cơ kế thừa thiên hạ Đại Thịnh.



Việc này đều là khi hắn chuyển thế thì nhìn thấy được trên bàn đá. Miêu nị trong đó há có thể không rõ sao?



Nhớ tới những việc này, không khỏi thở dài trong lòng.



Những năm gần đây tình cảm huynh đệ của hắn và Dương Việt càng lúc càng mờ nhạt, cách thức ở chung không hiểu sao lại biến thành một bên bạo long phát uy, một bên dê con run run tự lui xuống, hai huynh đệ rất ít khi nói chuyện thân mật. Nhưng cũng may đệ đệ này tuy rằng nhu nhược vô năng, nhưng sau khi mình băng hà liền dốc hết sức dạy dỗ chống đỡ cho Dương Quang Vinh.



Khi đó Dương Việt biết hung hiểm trong cung, Thái hậu lại già, hậu cung cơ bản là bị Vương Quý phi nắm giữ, mà Vương Quý phi không chỉ có xuất thân từ Vương thị Thông Sơn, thế lực của gia tộc mạnh mẽ, quan trọng nhất là, nàng ta có nhi tử của mình, thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn. Dương Việt sợ Dương Quang Vinh sẽ bỏ mạng, trong một khoảng thời gian rất dài luôn ở trong cung làm bạn với nó, ngay cả thức ăn cũng là để mình ăn xong rồi mới cho chất nhi ăn.



Dương Tĩnh nghĩ vậy, không khỏi chua xót trong lòng. Dương Việt dù sao cũng là thân đệ đệ của hắn, con của thiên gia, Thân vương của Đại Thịnh, nhưng cuối cùng để bảo vệ chất nhi lại chỉ có thể lấy thân thử độc, mà không có thế lực cùng những thủ đoạn khác để ngăn cản, có thể thấy được tình cảnh lúc đó có bao nhiêu gian nan.



Là mình đã quên lâu lắm rồi.



Bởi vậy kiếp này hắn quyết định cẩn thận bồi dưỡng Dương Việt một chút, cũng có ý bồi thường.



Dương Tĩnh cười cười với Tiêu Thương Hải, nói:



“Ta có một đệ đệ như thế, đương nhiên phải quan tâm một chút. Ngươi không có việc gì thì triệu hai trắc phi của hắn tiến cung gặp mặt một chút, hỏi xem bình thường hắn làm những cái gì, có hứng thú gì. Giúp trẫm tìm hiểu một chút.”



Tiêu Thương Hải hé miệng cười:



“Thần tuân chỉ.”



Y cũng không hỏi Hoàng thượng có dự định gì, huynh đệ bọn họ muốn thắt chặt tình cảm, bản thân y là một hiền hậu đương nhiên phải ủng hộ.



Hai người còn nói chuyện phiếm thêm một lát nữa, tính toán thời gian Vinh nhi cùng Kiện nhi sắp thức giấc, liền cùng ngồi dậy, gọi cung nữ đến hầu hạ rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đi ra.