Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 51 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Sau khi Trương Tiệp dư tiến cung, Thịnh Huy đế đến nơi của nàng ta nghỉ một đêm.



Trong cung có quy định, chỉ có tần phi đã được sủng hạnh mới có tư cách đến thỉnh an Hoàng hậu. Vì vậy sáng sớm hôm sau Trương Tiệp dư đã đến Phượng Nghi cung.



Tiêu Thương Hải không nói gì cả, thưởng cho nàng ta hai phần lụa là gấm vóc, một đôi vòng tay bằng vàng, dặn dò nàng sau này phải cẩn thận hầu hạ Hoàng thượng.



Buổi tối khi Dương Tĩnh trở về, Tiêu Thương Hải liền đùa vui nói:



“Hoàng thượng quả nhiên là có phúc khí tốt. Nhan sắc của Trương Tiệp dư kia tốt hơn Hiền phi nhiều.”



Dương Tĩnh cười khổ nói:



“Chỉ là một tiểu cô nương, làm gì có tư sắc đáng nói.”



Tiêu Thương Hải nghe như vậy ngược lại vô cùng ngạc nhiên. Y cũng là nam nhân, trong mắt y, Trương Tiệp dư mười lăm xuân xanh, đang tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, ở trong hậu cung không có nhiều hậu phi lắm này dù sao cũng là một đóa hoa tươi, sao Hoàng thượng lại nói những lời này?



“Hoàng thượng, ngươi không thích Trương Tiệp dư?”



Dương Tĩnh nhìn vẻ mặt mê mang của Tiêu Thương Hải, thậm chí còn mơ hồ có chút lo lắng, không khỏi thầm rùng mình trong lòng.



Đối với hắn trước đây mà nói, Trương Tiệp dư dù sao cũng tương đối lọt mắt, nhưng với hắn hiện tại mà nói, mười lăm tuổi (tính tuổi mụ) thì vẫn còn là vị thành niên mà. Với một vị ‘Đại thúc’ luân hồi mười thế như hắn sao có thể đi thích một học sinh trung học chứ? Thực sự là có cảm giác tội ác khi tàn phá một mầm non của đất nước.



Hắn ôm thắt lưng của Tiêu Thương Hải, kéo vào trong lòng, nói:



“Trẫm thích loài cây đã trưởng thành như ngươi vậy, không thích loại thiếu nữ giống như hoa nở ấy.”




Dương Tĩnh là Hoàng đế, có thứ gì chưa từng nếm qua? Hương thơm thanh mát nhẹ nhẹ này tuy rằng thấm vào người, nhưng uống vào lập tức có thể nhận ra đây là trà cũ năm trước. Tử Bích Loa núi Diêu, chỉ có trà mới mới uống ngon.



Kiếp trước hắn đều đã quen hưởng thụ, uống một ngụm, thấy không hợp, liền buông xuống.



Trương Tiệp dư thật cẩn thận hầu hạ bên cạnh, thấy hắn buông trà, lập tức nói:



“Hoàng thượng, trà nô tỳ pha uống không được sao?”



Dương Tĩnh nhìn nàng một cái, thấy gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn của thiếu nữ mang theo nụ cười lấy lòng nhàn nhạt, trong đôi mắt to dường như có chút bất an, hai tay nhỏ bé trắng noãn đặt trên đùi nắm chặt khăn, trong lòng không khỏi mềm đi một chút, nhẹ giọng nói:



“Cũng không phải. Nàng pha rất được, có vài phần tinh túy.”



Trương Tiệp dư không khỏi thở phào một hơi, mỉm cười hài lòng, lộ ra hàng răng trắng bóng, bộ dáng ngây thơ dịu dàng nói:



“Hoàng thượng thích là tốt rồi. Đây là do Nội Vụ phủ đưa đến từ mấy ngày trước, nói là trà mới năm nay, nô tỳ không muốn uống, cố ý để dành lại cho Hoàng thượng.”



Ánh mắt Dương Tĩnh chợt lóe sáng, mỉm cười nói:



“Nàng có lòng rồi.”



Tuổi còn nhỏ đã có thể mặt không đổi sắc đâm một cái đến Hoàng hậu, quả nhiên là bất kể độ tuổi nào, tranh đấu trong cung đều là bản năng của nữ nhân.



Chỉ là với chút thủ đoạn ấy, vẫn còn chưa được tính là gì đâu.