Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 52 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Buổi tối này tuy rằng Dương Tĩnh ở lại, nhưng không có chạm vào Trương Tiệp dư, ngày hôm sau đi thẳng vào triều.



Buổi trưa quay về Phượng Nghi cung, dùng xong ngọ thiện, Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải hai người nằm nghiêng trên giường nghỉ trưa. Dương Tĩnh ôm lấy thắt lưng Tiêu Thương Hải nói ra chuyện này.



Đuôi lông mày của Tiêu Thương Hải nhướng lên, con ngươi giống như mặc ngọc đảo qua một vòng, nhìn Dương Tĩnh tiếu ý không giảm nói:



“Hoàng thượng sao lại nghĩ vậy chứ? Chẳng lẽ nghĩ là ta bày mưu tính kế sao? Không nói nàng ta chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ chẳng đáng để ta bạc đãi, nói đến phân lệ của phi tần, Nội Vụ phủ cũng đều ghi sổ sách lại, xuất ra nhập vào cái gì đều biết hết.”



Dương Tĩnh đưa tay xuống, nhéo một cái trên mông y, khóe môi nhếch lên cười nói:



“Nếu như ta nghi ngờ ngươi, còn phải nói cho ngươi biết sao? Ít giả vờ giả vịt trước mặt ta đi.”



Tiêu Thương Hải đẩy tay hắn ra:



“Đừng sờ loạn.”



Tiếp đó liền nhíu mày nói:



“Ai chẳng biết trong hậu cung này là do ta cai quản, Nội Vụ phủ nếu thực đưa cho đường muội của Hiền phi, cháu gái bên ngoại của Thái hậu – Trương Tiệp dư thì sẽ là trà mới mới đưa cho nàng ta, tra xét ra, đều là vì ta. Nàng ta mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng cũng là một tiểu chủ, nô tài bên Nội Vụ phủ kia không biết là có vấn đề hay không. Xem ra là phải chỉnh đốn lại một chút.”



Dương Tĩnh biết rõ thủ đoạn của Tiêu Thương Hải. Cái khác không nói, những năm trước đây mặc dù hắn chỉ yêu chiều Hoàng hậu, nhưng cũng không phải là chưa từng đến những cung khác nghỉ qua. Khi đó hắn còn chưa có tri thức của đời sau, nào biết cách phải tránh khỏi kỳ thụ thai của cung phi? Vậy mà trong năm năm liền, không hề có một người nào thụ thai, có thể thấy được thủ đoạn của Tiêu Thương Hải.



Thái hậu tuy rằng cay nghiệt, nhưng dù sao cũng ở trong nội cung, không hiểu việc bên ngoài. Vả lại Tiêu Thương Hải xuất thân từ đệ nhất sĩ tộc của Giang Nam, đệ tử của Nga Sơn lão nhân, kiến thức trí tuệ cũng không biết là cao hơn Thái hậu bao nhiêu lần.



Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thái hậu không muốn nhìn thấy Tiêu Thương Hải. Thú một nhi tức phụ là nam đã đủ buồn bực, nhi tức phụ này còn có thủ đoạn cao minh, không chỉ lung lạc được tâm của nhi tử, trong hậu cung này còn kiềm chế quá mức kín kẽ. Đời trước nếu không phải Tiêu Thương Hải mất đi tâm của Hoàng đế, không có chỗ dựa là Hoàng đế ở phía sau, lúc ấy mới bị đám nữ nhân trong cung đạp xuống bùn.




“Lễ trảo chu thì cũng được, nhưng tiệc tròn một tuổi… Cũng được sao?”



Dương Tĩnh thờ ơ đáp:



“Tất nhiên là không thể so với của Thái tử, nhưng người trong nhà làm một gia yến nhỏ cũng được, dù sao cũng là sinh thần đầu tiên của Kiện nhi mà.”



Tiêu Thương Hải suy nghĩ một chút, mỉm cười, nói:



“Được rồi. Vậy nghe theo lời dặn của Hoàng thượng.”



Nghĩ đi nghĩ lại y nói tiếp:



“Săn bắn mùa thu… Ngươi muốn dẫn theo phi tần nào đi?”



Dương Tĩnh Bắc phạt ba năm, một lần nữa thống nhất được lãnh thổ của Đại Thịnh, lập đô Lạc Kinh, mặc dù vẫn tiếp tục giữ quốc hiệu Đại Thịnh, nhưng cũng có thể nói là vị Hoàng đế khai quốc thứ hai sau Hoàng đế khai quốc Đại Thịnh là Thịnh Thái Tông. Hắn dùng võ lập quốc, tự nhiên là chú trọng võ lực, bởi vậy mùa thu hàng năm đều mang theo quần thần đi săn bắn mùa thu.



Năm ngoái cùng năm kia bởi vì là hai lần đại chiến với người Hồ không kịp về thành, năm nay phải đi.



Chỗ săn bắn cách Lạc Kinh không xa, đi về chỉ mất lộ trình ba ngày, nhưng mỗi lần đi cũng mất hơn nửa tháng, bên người Hoàng thượng không thể không có ai hầu hạ, tự nhiên là muốn dẫn theo vài phi tần.



Dương Tĩnh suy nghĩ một chút, nói:



“Có Thái hậu ở đó, Hiền phi tất nhiên là muốn đi theo. Cẩn tần cũng để cho nàng ta đi hít thở không khí một chút. Những người khác ngươi xem thế nào rồi tự thu xếp đi.”