Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 92 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Ngọ thiện Dương Tĩnh cũng không có tâm tình ăn, canh giữ ở ngoài cửa. Đến buổi chiều, tiếng kêu của Tiêu Thương Hải càng truyền ra dồn dập.



Dương Tĩnh đứng ngồi không yên.



Tiêu Thương Hải rất kiên cường, bất kể là lúc nào, cho dù là lúc sinh hài tử thì, y cũng không muốn kêu to.



Dương Tĩnh còn nhớ rõ một đêm kia khi Dương Quang Vinh được sinh ra, ở bên bờ sông Trường Giang, hắn chạy từ thành Hô Hà về doanh địa, Tiêu Thương Hải đang bị hai ma ma đỡ đẻ mà Thái hậu phái đến dằn vặt đến mức hỗn loạn mà dữ tợn. Nhưng lúc ấy y vẫn còn sức lực nằm trong lòng mình giả bộ yếu đuối, mượn tay mình đuổi hết người Thái hậu phái tới ra ngoài.



Sau đó ngự y vội vàng chạy đến đỡ đẻ cho y, y đau đớn đến cùng cực, nắm chặt tay mình cắn lên một miếng…



Dương Tĩnh giơ tay phải lên, gan bàn tay vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt.



Kiện nhi cũng được sinh ra bên bờ sông Trường Giang. Chỉ là ở bên kia sông.



Lúc đó Tiêu Thương Hải suy yếu đến cực điểm, gần như không hề phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào. Mình ở bên cạnh y, để y cắn mình, y cũng không chịu.



Hình như chỉ có một khắc khi hài tử được sinh ra, y cuối cùng mới nhịn không được mà kêu khẽ lên một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, y hầu như đều một mực nhẫn nại.



Nhưng giờ này phút này, Dương Tĩnh lại có thể nghe thấy được tiếng rên rỉ của Tiêu Thương Hải truyền đến từ trong tẩm điện.



Là cuối cùng cũng không cần nhẫn nại thêm nữa sao?



Người đã được sủng ái và an bình, sẽ càng ngày càng chiều chuộng chính mình, đối mặt với đau khổ cũng sẽ thả lỏng tâm tình, bởi vì biết có người đứng ở phía sau mình, là nơi kiên cường để dựa vào.



Dương Tĩnh tuy rằng mừng rỡ vì Tiêu Thương Hải không hề che giấu sự mềm yếu của bản thân nữa, nhưng lại đau lòng vì y lúc này đang phải chịu khổ sở, cuối cùng nhịn không được vọt đến bên cửa, lại bị Hạ Khởi cùng mấy thái giám gắt gao ngăn cản.



“Bệ hạ không thể. Phòng sinh ô uể, trăm triệu lần không thể để long thể bị ảnh hưởng!”



Dương Tĩnh nói:



“Trẫm chỉ đi vào nhìn một cái. Các ngươi tránh ra!”



Hạ Khởi quỳ xuống trước cửa, khuyên can:
Y đã sớm nghĩ đến chuyện khôi phục thói quen luyện công vào lúc sáng sớm, dù gì có thời gian luyện kiếm pháp, cũng có thể khôi phục lại dáng người được vài phần. Nhưng Dương Tĩnh sợ y bảo dưỡng còn thiếu, không dám cho y luyện võ.



Bởi vậy lúc này bị Dương Tĩnh ôm lấy, Tiêu Thương Hải có chút bối rối.



“Đừng có sờ ở đó… Không,đừng có chạm… Đã bảo ngươi đừng có sờ! Buông ra!”



“Đều là phu thê già cả rồi, còn xấu hổ cái gì? Thương Hải, nhanh để ta ôm một cái.”



Dương Tĩnh cũng không hiểu được nỗi sầu lo của Tiêu Thương Hải, tùy tiện xoay người lên trên, vài động tác trong ổ chăn đã lột hết y phục ra.



Tiêu Thương Hải xấu hổ buồn bực nghiêng người qua, quay lưng lại, Dương Tĩnh còn kéo y sang, nói:



“Thương Hải ngoan, để ta nhìn ngươi làm.”



“Không!”



Tiêu Thương Hải che kín bụng mình, sắc mặt đỏ bừng, nói:



“Có cái gì đẹp? Muốn làm thì tiến vào từ phía sau đi!”



Dương Tĩnh không hiểu được là tại làm sao, nói:



“Đây là vì cái gì chứ?”



Tiêu Thương Hải đá một cước xuống, nói:



“Nếu không thì không làm nữa!”



“Đừng đừng, ngươi vui vẻ là được rồi!”



Dương Tĩnh cuối cùng cũng mơ hồ phát hiện ra sự băn khoăn của Tiêu Thương Hải, thuận theo ý y, áp lên lưng y.