Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1004 : Lục Vân xuất hiện
Ngày đăng: 04:54 22/04/20
Hải Nữ cười khanh khách, nhảy phốc vào lòng Bách Linh, nũng nịu nói:
- Hải Nữ thông minh nhất, vâng lời nhất.
Bách Linh cười cười, không nói gì thêm.
Lục Vân bên cạnh cười mắng:
- Các muội cẩn thận làm hư nó, như vậy … ồ … Không ổn, Lục Doanh gặp nguy hiểm.
Ba người nữ nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết lập tức cúi đầu trầm tư dùng thần kiếm để dò xét tình hình.
Thương Nguyệt và Bách Linh lại đồng thanh hỏi:
- Huynh cảm ứng được chăng? Ở đâu?
Lục Vân cau chặt mày kiếm chần chừ một lúc, trầm giọng nói:
- Cự ly quá xa, lại thêm một thứ gì đó ở giữa quấy nhiễu, huynh nhất thời không cách gì nắm bắt rõ ràng được. Bây giờ Bách Linh thu Tam Đầu linh xà lại, huynh muốn thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược đi thẳng đến mặt biển.
Bách Linh vâng lời thực hiện, thu lại Tam Đầu linh xà, cùng với ba người Thương Nguyệt đến bên cạnh Lục Vân.
Gầm nhẹ một tiếng, Lục Vân trong lòng chuyển biến ý nghĩ, toàn thân liền lóe lên ánh bạc, mang bốn người nữ và hai con thú chớp mắt đã rời đi.
Chốc lát, năm người Lục Vân liền xuất hiện trên mặt biển, dưới chân còn có một tảng băng to lớn.
Nhìn về phía trước, Lục Vân vẻ mặt nặng nề, nghiêm giọng nói:
- Lục Doanh hãm thân vào tuyệt cảnh, ở ngay Ma Quỷ hải vực, chúng ta phải lập tức đến liền. Đợi đã, ta đi đối phó Địa Âm Tà Linh, Hải Nữ dẫn Đại Linh nhi đi cứu người, ba muội tùy cơ ứng biến.
Bốn người nữ vâng dạ, sau đó đi theo Lục Vân, chớp mắt đã biến mất vào không trung.
Trên tầng không Ma Quỷ hải vực, lúc này lóe lên ánh bạc, bóng người hiện ra, năm người Lục Vân xuất hiện trên tầng mây, đang chăm chú quan sát tình hình bên dưới.
Vừa thấy Cự Linh thiên thú, năm người Lục Vân đều kinh hãi biến sắc, ngay cả Tam Đầu linh xà cũng không khỏi run rẩy.
Thôi nhìn, Lục Vân vẻ nặng nề nhẹ giọng hỏi:
- Đại Linh nhi, ngươi có nắm chắc không? Nguồn: https://truyenfull.vn
Hơi hơi lắc đầu, Tứ Linh thần thú nhỏ giọng trả lời:
- Không nắm chắc, con quái quỷ này rất to lớn, chính là đối thủ mạnh mẽ nhất, đáng sợ nhất ta gặp từ trước đến nay.
Lục Vân nghe vậy bật cười khổ sở, nghiêm túc nói:
- Nắm không chắc cũng phải chiến đấu. Bây giờ Lục Doanh bị vây khốn trong những xúc tu đan xen, ngươi hãy ẩn giấu khí tức, theo Hải Nữ cứu bọn họ, sau đó mới giao chiến một trận.
- Nhanh, lập tức phòng ngự.
Hải Nữ lên tiếng:
- Đừng lo lắng, con có biện pháp.
Nói rồi đưa mắt nhìn Tứ Linh thần thú cười cười.
Trừng cô bé, Tứ Linh thần thú bay lên, cặp vuốt múa lượn, hai lưỡi đao ánh sáng bắt chéo bắn ra hình thành một lưới sáng lấp lánh nhanh chóng khuếch tán, khi gặp phải những xúc tu đó lập tức khiến chúng bị tê liệt, hóa thành những khối thịt đỏ tươi rồi vỡ tan trong cơn cuồng phong ập đến.
Sửng sờ nhìn Tứ Linh thần thú, sáu người Lục Doanh vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ được con thú quái quỷ kia trông không thuận mắt chút nào lại chỉ hành động tùy tùy tiện tiện liền vượt qua mọi cố gắng trước đó của họ, quả thật không thể so sánh được.
- Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.
Hai tay khẽ nâng lên, Hải Nữ phát ra một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy thân thể bị thương của sáu người, đi theo Tứ Linh thần thú vút lên trên.
Phát hiện tình huống của mấy người Hải Nữ, Cự Linh thiên thú hơi giận dữ, lại thêm thân thể bị thương khiến nó gào lên một tiếng, lập tức khiến biển gầm to, nước biển tung tóe như ngàn vạn thanh kiếm bén đan thành lưới trời chụp xuống về phía Tứ Linh thần thú.
Gào nhẹ một tiếng, Tứ Linh thần thú khí thế phóng ra, một bức tường khí vô hình chớp mắt đã giăng ra mạnh mẽ ngăn lại công kích của Cự Linh thiên thú, rồi nó dẫn bảy người Hải Nữ vút lên tầng mây.
Thấy mọi người quay về, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết mỉm cười nghênh đón đỡ lấy sáu người trọng thương từ Hải Nữ.
Lúc này, Bách Linh mỉm cười:
- Không sao rồi, trước hết ta đưa các vị rời đi, đến hội họp với những cao thủ Hải tộc ở bên ngoài.
Nói rồi đưa mắt cho Trương Ngạo Tuyết, sau đó toàn thân lóe lên ánh sáng huyền ảo, dùng thuật Thuấn Gian Chuyển Di đưa sáu người ra ngoài trăm dặm.
Trên mặt biển, Ngạc tướng quân thấy bảy người xuất hiện liền kích động xông đến đón, thuận thế đỡ lấy thân thể trọng thương của Bắc hải Long vương, run rẩy lên tiếng:
- Không sao là tốt rồi, ta còn cho là … cho là …
Bắc hải Long vương cười khổ nói:
- Đa tạ, đã khiến ngươi phải lo lắng rồi.
Hàn Ngọc Dương bên cạnh lên tiếng hỏi:
- Tả Quân Vũ đâu rồi?
Ngạc tướng quân nghe hỏi giật mình chỉ về những con thú lớn xa xa, nhỏ giọng đáp:
- Hắn phát hiện thấy Thương Nguyệt cô nương vội vàng đến đó hỏi han.
Mọi người nhìn theo, quả thật thấy Thương Nguyệt và Tả Quân Vũ đang lơ lửng giữa biển mây.