Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1005 : Hải Hoàng truyện nhân

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Bách Linh thôi nhìn cất lời:



- Được rồi, mọi người hãy lợi dụng cơ hội nghỉ ngơi đi, ta còn phải quay lại coi Hải Nữ thế nào.



Phần Thiên cất tiếng:



- Công chúa xin dừng bước, các vị còn có kế hoạch chăng?



Bách Linh đáp:



- Đúng thế, chúng ta còn phải đối phó với Cự Linh thiên thú.



Lục Doanh nghe vậy thất kinh, nhắc nhở:



- Điều này không nói chơi được, con thú đó tuyệt đối không thể dùng sức người có thể ngăn cản được.



Đông hải Long vương khuyên nhủ:



- Đừng mạo hiểm, hay là hãy nhanh chóng rời đi, sau này mới nghĩ biện pháp khác.



Quy trưởng lão cũng nói:



- Đúng thế, chỉ với mấy người các vị quả thật không thắng nổi Cự Linh thiên thú.



Bách Linh điềm nhiên đáp:



- Thời gian chúng ta không còn nhiều, nhất định phải kết thúc, sau đó còn phải quay về nhân gian. Còn việc thành bại, chưa thử qua ai có thể biết được đây?



Lục Doanh thấy nàng cố chấp như vậy cũng không nói gì thêm, chỉ lên tiếng:



- Cẩn thận, không ổn bỏ đi ngay.



Bách Linh cười đáp:



- Ta biết rồi. Được, phải đến lúc đi thôi. Trước khi đi cho mọi người biết một chuyện, Hải Nữ ngoại trừ là đồ đệ của Lục Vân, nó còn là người thừa kế của Hải Hoàng năm xưa.



Nói rồi bay đi mất.



Vẻ mặt bảy người kinh ngạc, một lúc sau Quy trưởng lão mới tỉnh lại trước, cảm thán:



- Không ngờ được cuối cùng truyền nhân của Hải Hoàng cũng xuất hiện, xem ra Hải vực được cứu rồi.



Đông hải Long vương cảm xúc nói:
Lúc này, toàn bộ xúc tu của Cự Linh thiên thú đã rút vào trong cơ thể, cả thân nhìn hệt như một quả cầu da lấp lánh ánh sáng, lộ ra một cái mồm to như chậu máu, những con mắt xung quanh trong lúc nhắm mở phát ra ánh sáng lạnh, hiểm ác nhìn Tứ Linh thần thú.



Thấy vậy, Tứ Linh thần thú an nhiên không sợ, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn Cự Linh thiên thú.



Hai con thú, một trên trời, một dưới biển, con nào cũng trầm lặng ngóng nhìn đánh giá đối phương.



Như vậy, hai con vật cùng là thần thú mạnh cực mạnh của Hải vực đã gặp nhau, trận chiến tiếp theo thắng bại thế nào, ai mạnh ai yếu đây?



Trên tầng mây, cuồng phong gào thét, hào quang chói lòa.



Lục Vân và Âm Đế đối chọi với nhau, chân nguyên mạnh mẽ nhấp nhô biến động khiến cho Thái Cực Bát Quái kia lúc sáng lúc mờ, lộ ra sự nguy hiểm trong quỷ dị. Đồng thời, theo sự đối chọi giữa hai bên, Thái Cực Bát Quái vốn rực rỡ dần dần phát sinh uốn vặn.



Thấy vậy, vẻ mặt Âm Đế âm trầm, hừ lạnh nói:



- Không hổ là kẻ nghịch thiên, quả nhiên có vài phần thực lực.



Lục Vân lãnh đạm trả lời:



- Không có thực lực sao dám đến tìm ngươi?



Âm Đế tiếp nối:



- Đừng đắc ý, đây mới là bắt đầu, tiếp theo mới là lúc quan trọng.



Trong lúc nói liếc nhìn xuống dưới, vừa hay thấy Hải Nữ cứu được mấy người Lục Doanh.



Ngưng nhìn, Âm Đế lại quan sát Lục Vân, phát hiện chàng không chút lay động, dường như đã sớm biết kết quả như vậy.



Thấy vậy, Âm Đế trong lòng khó chịu, hừ giọng nói:



- Đến đây, chúng ta hãy thật sự giao chiến, xem thử ngươi có thể làm thế nào được?



Dứt lời, khí thế thu lại, thân thể dời ngang trăm trượng trong chớp mắt né tránh được khí thế đang khuếch tán của Lục Vân, tà binh trong tay chuyển động, một lưỡi đao sáng hình cung phóng vút ra chém thẳng Lục Vân.



Ngạo nghễ đứng yên, khóe miệng Lục Vân hơi nhếch lên, đợi cho một chiêu đó của Âm Đến đến gần mới đưa tay phải ra trước, lòng bàn tay phát ra một luồng điện lập lòe đón thẳng một chiêu của Âm Đế.



Lúc này, giữa hai người ánh sáng mạnh mẽ chớp lòe, sét cực mạnh cực dương gặp phải khí rất âm rất tà đạo, hai bên tương sinh tương khắc phát nổ kịch liệt.



Trên tầng mây, sau một chiêu, Âm Đế liên miên công kích, vô số lưỡi đao ánh sáng lấp lánh sắc đỏ thẫm, xanh lục thẫm, đen thẫm bao phủ lấy Lục Vân, hình thành một kết giới ba màu quỷ dị, nhanh chóng thu nhỏ lại.



Bên ngoài, hình bóng Âm Đế xuyên qua xuyên lại, thế công liên miên không ngừng đánh vào trong kết giới, khiến uy lực của nó càng lúc càng mạnh mẽ.