Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1012 : Thiên thú sào huyệt

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Một lúc sau, Lục Vân và Hải Nữ xuất hiện bên cạnh Tứ Linh thần thú, hai bên lớn nhỏ khác nhau, xem ra không được phù hợp.



- Sao vậy, có nặng lắm không?



Đưa mắt nhìn thân hình to lớn của Tứ Linh thần thú, Lục Vân mở miệng hỏi.



Ánh sáng nhạt hơi lóe lên, thân thể giảm nhỏ rất nhiều, chỉ trong chớp mắt Tứ Linh thần thú đã về lại hình xưa, thần thái uể oải đứng trên vai Lục Vân, yếu ớt đáp:



- Con quỷ đó đáng sợ, không những thực lực kinh người, còn xảo trá vô cùng, hại ta hai lần trúng kế, bị thương không nhẹ. Hiện nay, thực lực ta tổn thất rất lớn, giao chiến lần nữa có khả năng không cách gì chống đỡ.



Lục Vân vẻ mặt nặng nề hỏi lại:



- Theo phân tích của ngươi, Cự Linh thiên thú bị thương thế nào?



Tứ Linh thần thú đáp:



- Nó cũng bị thương không nhẹ, nhưng thực lực tổng thể của nó còn vượt trên ta, hơn nữa còn có năng lực tự động chữa trị đáng sợ, giảm đi rất nhiều những thương tổn ta tạo ra cho nó.



Lục Vân nói:



- Nếu như lúc này ngươi phục hồi không còn một chút thương tích, ngươi có nắm chắc chiến thắng không?



Tứ Linh thần thú lắc đầu đáp:



- Nắm không nhiều lắm, dù sao ta và nó cũng có một khoảng cách không thể vượt qua được.



Lục Vân không hiểu hỏi lại:



- Khoảng cách gì không thể vượt qua được?



Tứ Linh thần thú đáp:



- Tuổi tác. Thực lực của nó đã tích lũy vài ngàn năm, thực lực của ta mới chỉ là vài tháng, khoảng cách này quá lớn không thể thu nhỏ chỉ trong một thời gian ngắn được.



Lục Vân hơi cảm xúc gật đầu đáp:



- Ngươi nói đúng, đây là ưu thế của nó. Bất quá ngươi đừng sợ, có chúng ta đi cùng ngươi, nhất định có thể tiêu diệt được nó. Bây giờ để ta trị thương cho ngươi, sau đó chúng ta liên kết giao chiến, cùng nhau tiêu diệt nó.



Nói rồi toàn thân lóe lên ánh xanh lam, một chùm sáng bắn thẳng đến mặt nước, khi đến gần tự động tản ra, giây lát đã bao trùm mặt biển phương viên vài trăm dặm.



Cảnh tượng đó rất hoa mỹ, nhìn từ xa xa như một tầng sóng ánh sáng bao trùm lên mặt biển, đang nhanh chóng hấp thu lấy khí huyền âm trong nước biển truyền vào trong thân thể Lục Vân, sau đó mới truyền vào thân thể Tứ Linh thần thú.
Dung mạo người đó thật kinh khiếp, có thể nói ba phần người bảy phần yêu, toàn thân bao phủ vô số lông tơ màu xám đen, khuôn mặt cơ thịt lồi lõm màu đỏ hồng, hai mắt màu sắc biến chuyển, lúc thì xanh lục thẫm, lúc thì đỏ sậm, khi thì hơi lam nhạt, lúc lại đen ngòm.



Trên đầu, một vòng con ngươi lộ ra bên ngoài, tổng cộng có mười hai con ngươi, hệt như mười hai hạt châu rực sáng khảm vào đó, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng quỷ dị. Trên vòng con ngươi này là một tầng hào quang màu đỏ rực, hệt như một vầng mây lơ lửng trên đầu của hắn.



Ngoài ra, tứ chi của người đó cũng rất kỳ dị đặc biệt, hai tay tựa như tay người nhưng lại không có năm ngón, thay vào đó chỉ có ba ngón thịt tự động co duỗi. Hai chân hệt như vuốt gà, bề mặt bao phủ lông tơ, cùng với móng vuốt dài ngoằng.



Thôi nhìn, Lục Vân hỏi:



- Ngươi chính là Cự Linh thiên thú?



Quái vật đó âm thanh khàn khàn, hơi giận dữ trả lời:



- Không sai, chính là ta. Ngươi là ai?



Lục Vân đáp:



- Ta tên là Lục Vân, đến từ nhân gian.



Cự Linh thiên thú nói tiếp:



- Nhân gian và Hải vực ở hai phương khác nhau, vì sao ngươi lại muốn nhúng tay vào chuyện này?



Lục Vân trả lời:



- Nguyên nhân rất đơn giản, ta không hy vọng Hải vực có quá nhiều tai nạn, bởi vì bằng hữu của ta sống ở nơi này.



Cự Linh thiên thú hừ giọng nói:



- Mạnh được yếu thua, chính là phép tắc sinh tồn của tự nhiên. Ngươi nếu cố gắng nhúng tay vào sẽ phải trả giá đắt.



Lục Vân bật cười lạnh lùng, thản nhiên đáp:



- Ta nếu đã dám đến đây, hẳn cũng không sợ rồi.



Cự Linh thiên thú rống lên:



- Phải vậy chăng? Thế ta cho ngươi biết, sợ hãi là cái gì.



Nói rồi cũng không thấy hắn có động tác gì, đại điện liền phát sinh một cơn cuồng phong thổi thẳng về phía Lục Vân.