Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1020 : Tâm hôi ý lãnh (Tâm tàn ý lạnh)

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Thiên Mục Phong cười khổ nói:



- Đúng thế, chuyện này phải thương lượng cẩn thận.



Văn Bất Danh lên tiếng:



- Không có gì phải thương lượng, nguy hiểm càng lớn, thành công có được càng lớn, ta thấy rất giá trị.



Trần Ngọc Loan nói:



- Liên quan đến sinh tử, không thể lỗ mãng được. Bây giờ chúng ta hãy đợi Khiếu Thiên báo tin phía bên kia đã, nếu như bên đó mọi thứ thuận lợi, chúng ta liền tăng cường thực lực, mạo hiểm thử qua. Nếu như bên kia bị trở ngại, chuyện này phải bỏ qua thôi, chúng ta nghĩ biện pháp khác.



Quy Vô đạo trưởng tán đồng:



- Minh chủ nói có lý, chúng ta khoan vội quyết định, chờ xem tình thế phát triển ra sao đã.



Văn Bất Danh có vẻ không vui, nhưng cũng biết đại cục quan trọng, vì thế không nói nhiều. Như vậy, mọi người đều không có ý kiến, vì thế quyết định như vậy.



Thời gian trôi qua trong chờ đợi. Buổi chiều giờ Dậu, Khiếu Thiên quay về, mang theo tin tức phía Vu tộc.



Theo lời của Khiếu Thiên, Vu tộc hiện nay có năm Đại vu sư đang trấn thủ, thực lực vô cùng to lớn. Dương Thiên và Bắc Phong thử thăm dò qua, phát hiện đối phương không dễ dàng lầm mưu, cần phải tương cường thủ đoạn thêm một chút.



Nghe qua những lời của Khiếu Thiên, Trần Ngọc Loan nói:



- Mọi người thấy thế nào?



Quy Vô đạo trưởng nói:



- Hiện nay phía Vu tộc quan trọng, Dương Thiên mấy người nếu không dẫn dụ đối phương rơi bẫy, kế hoạch chúng ta khó có thể thực thi được.



Thiên Mục Phong cất lời:



- Vu tộc và Vu Thần liên quan mật thiết, chúng ta nếu như cố quyết hành động, thế thì nhất định phải tiên phát chế nhân, không được loanh quanh, tránh bị Vu Thần phát hiện.



Văn Bất Danh hỏi:



- Nói tuy như vậy, nhưng đối phương không lầm mưu, chúng ta có thể làm thế nào được?



Thiên Mục Phong nói:



- Theo lời của Khiếu Thiên, chỉ cần thủ đoạn tăng cường thêm một chút, địch nhân khó mà thoát bẫy. Hiện nay hai người Dương Thiên đối mặt với năm Đại vu sư, cảm giác tựa hồ có kém thế một chút. Chúng ta nếu phái thêm cao thủ, để cho bọn họ đánh thẳng, đánh đến mức bọn chúng rối loạn chân tay, lửa giận ngùn ngụt, đến lúc đó bọn chúng làm sao có thể bỏ được ý đồ.



Văn Bất Danh cau mày nói:



- Hiện những nhân thủ chúng ta có trước mắt, làm sao có thể phái thêm nhiều ít cao thủ được đây?



Thiên Mục Phong cười đáp:



- Cao thủ không dùng nhiều, chỉ một mình Dao Quang là đủ rồi. Trước đây, hắn đã giết chết Hỏa Mị một trong chín Đại vu sư của Vu tộc, lần này đến đó vừa hay thù cũ khơi dậy, càng có khả năng chọc tức đối phương.



Quy Vô đạo trưởng nghe vậy, trầm ngâm đáp:



- Biện pháp này xem ra không sai, không biết kết quả có được như chúng ta mong muốn hay không.



Trần Ngọc Loan nhìn Dao Quang, hỏi lại:




Huyền Đan vũ sĩ sửng người, phản bác lại:



- Điều này cũng không thể minh chứng hắn nhất định đã lấy được Thiên Uy lệnh, có khả năng hắn cũng phí công lùi lại mà thôi.



Lăng Thiên lên tiếng:



- Được rồi, đừng tranh cãi nữa, lời Tâm Nghi có đạo lý nhất định, chúng ta quay về nhân gian thôi.



Huyền Đan vũ sĩ ngạc nhiên hỏi:



- Trưởng lão, lần này quay về có quá sơ suất rồi chăng?



Lăng Thiên đáp:



- Ta tự có chủ trương, đi thôi.



Nói rồi chuyển hẳn phương hướng phóng thẳng về mặt biển.



Rời khỏi Hải vực, bốn người nhanh chóng quay về nhân gian. Lúc này, Bạch Quang đề nghị tìm một nơi để trị thương, Diệp Tâm Nghi lại mở miệng nói:



- Ta mệt mỏi rồi, muốn quay về Dao Trì một mình để tĩnh dưỡng.



Bạch Quang rất kinh ngạc, hỏi lại:



- Tâm Nghi, một mình cô nếu gặp phải Kiếm Vô Trần sẽ rất nguy hiểm đó.



Diệp Tâm Nghi lắc đầu đáp:



- Nếu như nhất định có kiếp nạn, né tránh cũng không né được. Các vị bảo trọng, ta đi thôi.



Bật cười thất vọng, Diệp Tâm Nghi bay đi mất, khóe miệng nhếch lên đau thương.



Bạch Quang kêu khẽ:



- Tâm Nghi …



Lăng Thiên nói:



- Để cô ta đi, cô ta đã nguội lạnh trong lòng, hẳn phải nghỉ ngơi yên tĩnh một chút.



Bạch Quang nói:



- Nhưng cô ta …



Lăng Thiên cắt lời:



- Cô ta có con đường phải tự thân đi, đó thuộc về vận mệnh của cô ta, người khác không trông chừng được.



Bạch Quang không hiểu, hỏi tới:



- Trưởng lão nói vậy có ý chỉ điều gì đây?



Lăng Thiên không nói, vẻ mặt hơi khác thường.