Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1021 : Phát hiện Dịch viên

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Gió nhẹ mơn man, mưa phùn như lông tơ, sương khói nhàn nhạt như mây bao trùm hết cả vùng quê.



Nắm tay Hứa Khiết, Lâm Vân Phong bay trong mưa, đưa mặt đón lấy gió lạnh nhè nhẹ cùng với mấy phần tươi mát.



- Thế nào rồi, cảm giác trong mưa có khác gì với trong nắng không?



Lâm Vân Phong mỉm cười ánh mắt đầy tình ái êm nhu hỏi lại.



Hứa Khiết nép vào lòng gã, miệng ngâm nhè nhẹ:



- Mưa nhỏ như tơ, theo gió bay bay, hệt như lòng muội từng tấc êm ái.



Lâm Vân Phong nghe vậy, nụ cười mất đi, hơi cảm động lên tiếng:



- Đời này có được tình yêu như vậy không còn mong muốn gì thêm.



Hứa Khiết cười cười thản nhiên, tinh nghịch nói:



- Không mong muốn gì khác? Ngay cả Dịch viên cũng không muốn tìm lại chăng?



Lâm Vân Phong sửng người, sau đó bật cười ha hả lên tiếng:



- Huynh chỉ muốn ẩn dụ thôi, mô tả sự quan trọng phi thường của muội trong lòng huynh, hơn nữa không bao giờ quên, muội đừng ép oan cho huynh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Hứa Khiết nghiêng đầu nháy mắt nói:



- Oan uổng? Có phải vậy chăng?



Lâm Vân Phong kêu la nói:



- Đương nhiên là có rồi, huynh chính là đệ tử kiệt xuất của Dịch viên, lúc nào cũng muốn thấy được bổn môn vinh danh, sao có thể làm loại quên đi nguồn gốc đây?



Hứa Khiết hỏi ngược lại:



- Nói như vậy, huynh có thể vì Dịch viên không quan tâm đến muội chăng?



Lâm Vân Phong sửng sốt, sau đó cười nói:



- Huynh sao lại như vậy được, huynh chính là người chiếu cố được cả hai, đầu nào cũng quản được, chú ý toàn diện các mặt.



Hứa Khiết nghi ngờ hỏi:



- Phải vậy chăng? Muội thấy huynh đang khoác lác thôi.



Lâm Vân Phong cười mắng:



- Dám không tin huynh, muội nói phải trừng phạt thế nào đây?



Hứa Khiết ra vẻ sợ sệt, yêu kiều đáp:



- Vân Phong, muội không dám nghi ngờ, huynh hơn muội rồi.
Hứa Khiết đến bên gã, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng:



- Chỉ thấy ánh vàng lóe lên, sau đó liền thu thành một điểm, sau đó không còn thấy nữa.



Lâm Vân Phong cau mày, liếc nhìn bầu trời, trầm giọng nói:



- Đi thôi, chúng ta đuổi theo, nhất định phải tìm được nó.



Hứa Khiết thấy vẻ mặt gã trầm trọng, không khỏi hỏi lại:



- Vân Phong, sao vậy? Có phải huynh phát hiện được gì không?



Lâm Vân Phong nhìn nàng, bật ra từng câu từng chữ:



- Dịch viên ở bên trong trận pháp đá tảng.



Hứa Khiết nghe vậy thất kinh, la lên:



- Cái gì? Dịch viên ở trong trận pháp đá tảng? Huynh không lầm đó chứ?



Chầm chậm gật đầu, Lâm Vân Phong giọng nói kiên định đáp:



- Không sai đâu, huynh nhìn rất rõ. Còn về hình dạng như thế nào, huynh tạm thời cách nào giải thích, nhưng chúng ta phải tìm cho được trận pháp đá tảng đó. Chỉ có phá giải được nó, Dịch viên mới có thể tái hiện, chúng ta mới có thể làm cho nó vang danh bốn bể.



Hứa Khiết hơi hơi gật đầu, nhỏ nhẹ nói:



- Vân Phong, huynh nói chúng ta phải đi nơi nào để tìm kiếm trận pháp đá tảng đó?



Lâm Vân Phong trầm ngâm lên tiếng:



- Theo suy đoán của huynh, trận pháp đá tảng đó phải thỉnh thoảng di động lơ lửng trong không gian, nếu như bị người đụng vào sẽ tự động dịch chuyển.



Hứa Khiết đáp:



- Nói như thế, chúng ta sẽ rất khó tìm được nó chăng?



Lâm Vân Phong đáp:



- Cho dù tình huống nào đi nữa, nơi nó dừng lại hẳn phải yên tĩnh để tránh bị người phát giác. Do đó, chúng ta chỉ cần chọn lựa những nơi yên tĩnh tìm kiếm liền có hy vọng.



Hứa Khiết nghe vậy than thở:



- Thiên hạ rộng lớn, nơi yên tĩnh rất nhiều, chúng ta phải tìm đến năm nào tháng nào mới thấy được đây?



Lâm Vân Phong khổ sở cười nói:



- Hôm nay nếu đã gặp, cho thấy hẳn có duyên, huynh tin tưởng không lâu sau chúng ta hẳn có thể tìm được nó. Đi thôi.



Nói rồi nắm lấy Hứa Khiết biến mất trong màn đêm.