Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1042 : Vu Thần hiện thân

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Thấy vậy, Lục Vân không hề thất vọng, chỉ phát xuất Ý Niệm Thần Ba để phân tích kết giới phòng ngự bên ngoài U Minh Ma long, nhanh chóng nắm được quy luật của nó.



Tiếp theo, Lục Vân lại phát xuất công kích tinh thần. Lần này, vẻ mặt Lôi Thiên thôi cười, thay vào đó là một bộ mặt tỏ rõ nội tâm đau đớn đến cùng cực.



- Sao rồi? Mùi vị không phải tồi đấy chứ?



Lục Vân chắp tay cười cười với vài phần tàn khốc, đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.



Lôi Thiên nghiến răng mím lợi giận dữ đáp:



- Chỉ là công kích tinh thần không đáng để nhắc đến.



Lục Vân thấy hắn lớn tiếng như vậy, vẻ mặt thôi cười, quát lớn:



- Đại linh nhi, cho hắn thưởng thức một chút lợi hại.



Tứ Linh thần thú gào lên một tiếng, hai cánh trắng đen trên lưng vỗ lên, hai luồng sức mạnh thuộc tính khác nhau từ hai phía tả hữu đồng thời giáp công, khi đến gần thân thể U Minh Ma long liền tự động phát nổ đánh cho U Minh Ma long rống to không dứt.



Vì thế, Lôi Thiên tự nhiên bị ảnh hưởng dây chuyền, miệng chửi rủa không dứt. Lục Vân không nghe không hỏi, một mình ngạo nghễ giữa không trung, toàn thân hào quang nhiều màu sắc.



Tình hình này hơi quỷ dị, Lục Vân và Lôi Thiên vốn là tử thù, hiện nay Lôi Thiên bị trọng thương, chính là cơ hội tốt để giết hắn, nhưng Lục Vân vì sao chần chừ bất động đây?



Do bởi chàng tự cao tự đại hay còn bởi nguyên nhân nào khác?



Giữa bầu trời, sấm sét bốn bề, Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long bay lượn tung hoành, hai bên người đến ta tiến kịch chiến không ngừng, kéo dài cuộc giao tranh còn chưa kết thúc trước đó.



Lôi Thiên nép chặt trên người U Minh Ma long, không rời đi chút nào, rõ ràng đề phòng Lục Vân kỹ càng.



Bên ngoài, Kiếm Vô Trần đang quan sát chăm chú tình hình của Lục Vân, tự nói nho nhỏ: "Kỳ quái, hắn đang làm chuyện gì vậy?"



Sở Hoài Dương lên tiếng:



- Ta thấy hắn đang lợi dụng cơ hội trị thương, dự tính khôi phục thực lực rồi mới thu thập người kia.



Kiếm Vô Trần cau mày đáp:



- Lục Vân lắm trò, có lẽ hắn đang dụ địch.



Sở Hoài Dương kinh ngạc hỏi:



- Dụ địch? Ngươi nói rằng hắn đã phát hiện được tung tích của chúng ta?



Kiếm Vô Trần gật đầu nói:



- Ta nghĩ hắn ít nhiều đã phát hiện được, nhưng không nhất định biết được thân phận của chúng ta.



Sở Hoài Dương vẻ mặt âm trầm, hỏi lại:



- Ngươi cho là nếu như hắn biết ngươi ở nơi này sẽ có phản ứng thế nào đây?



Kiếm Vô Trần hừ lạnh đáp:



- Với quan hệ giữa chúng ta, hắn tự nhiên sẽ ra tay chặn lại.



Sở Hoài Dương nói:



- Nói như thế, hắn còn chưa rõ thân phận của chúng ta?



Kiếm Vô Trần chần chừ giây lát đáp lại:


- Ngươi đến đây không phải để thử xem chuyến hành trình Hải vực của ta có biến hóa nhiều ít thế nào chăng? Nếu như vậy, ta tự nhiên phải giúp ngươi hoàn thành, nếu không lại phụ đi ý tốt của ngươi.



Hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ thẳng người, Lục Vân toàn thân phát ra khí phách vương giả.



Vu Thần hai mắt hơi khép lại, lạnh giọng nói:



- Lục Vân, ngươi thấy nếu lúc nữa ngươi bị trọng thương thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?



Lục Vân cười lạnh đáp:



- Thế thì ngươi tất nhiên cũng không an lành rời đi.



Vu Thần thản nhiên nói:



- Câu này có lý. Nhưng ở đây ngươi nhiều kẻ thù hơn ta một chút.



Lục Vân đáp:



- Kẻ thù của ngươi cũng không phải không có, hắn hiện đang nhìn chúng ta, chờ đợi cuộc chiến tranh giữa chúng ta.



Vu Thần hừ giọng nói:



- Nếu như vậy, sao ngươi còn cố chấp muốn thẳng thắn giao phong với ta?



Lục Vân vẻ mặt nghiêm lại, thẳng thắn nói:



- Vu Thần, ngươi cho là chúng ta chỉ đơn giản đối lập về thân phận thôi sao?



Vu Thần hỏi ngược lại:



- Lẽ nào không phải vậy?



Lục Vân đáp:



- Tự nhiên không phải. Còn nhớ đến đất Cửu U chăng? Ta nói qua có thời gian ta sẽ đi đến đó coi thử một chút, ngươi cho là ta ở đó có phát hiện gì đây?



Nghe vậy, Vu Thần vẻ mặt lập tức khó coi vô cùng, hỏi lại:



- Ngươi gặp được ông chủ Cửu U rồi?



Lục Vân hừ lạnh đáp:



- Ngươi thấy thế nào?



Vu Thần vẻ mặt âm hiểm lạnh lẽo, trầm giọng nói:



- Hắn đề cập với ngươi chuyện của ta?



Lục Vân đáp:



- Ngươi hẳn phải hỏi, quan hệ giữa ta và hắn như thế nào chứ?



Vu Thần ánh mắt biến ảo bất định, trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói:



- Nói như vậy, giữa chúng ta đã định sẵn trở thành đối địch, khó mà biến đổi được. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Lục Vân nhìn lão, thấy lão ngẩng đầu tự hỏi, trong đáy lòng hơi hơi cảm thán, nhỏ giọng than:



- Thật ra quan hệ giữa chúng ta tuyệt đối không đến mức trở thành kẻ địch sinh tử. Nhưng có một số chuyện ngươi khó mà bỏ qua được, nhưng ta lại phải thu hồi, vì thế mâu thuẫn khó giải được.