Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1044 : Thí ky nhi động (Chuyển động thử nghiệm)

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Dường như phát hiện Lục Vân đến, đôi nam nữ đó khí thế ai nấy tăng mạnh, khí tức tà ác ăn mòn lấy Huyền Linh chân khí do Lục Vân phát ra, thân thể lại tự động khép lại, kẹp chặt Lục Vân vào giữa.



Thấy vậy, Lục Vân không hề kinh ngạc, đợi khi hai người đến gần, lòng bàn tay liền phát xuất chân nguyên mạnh mẽ, ý đồ xoay chuyển thân thể hai người, để bọn họ đối mặt với nhau.



Nhưng sức phản kháng của hai người rất mạnh, từ lưng phát ra mười hai luồng hào quang, nối liền nhau, hình thành một lưới sáng kín bưng bắt ngược lại Lục Vân vào giữa.



Cảm thấy tình hình không ổn, lòng bàn tay của Lục Vân hào quang lóe lên, Hóa Hồn phù và Trấn Hồn phù thoát khỏi tay bay ra, hệt như hai mũi tên ánh sáng, khi tiếp xúc với đôi nam nữ đó lập tức đánh tan hai người.



Vu Thần hơi tức giận, gằn giọng nói:



- Công kích tuyệt diệu, ta xem thử ngươi có thể kiên trì bao lâu.



Còn đang nói, Vu Thần giang rộng hai tay rồi múa lên rất nhanh, chín luồng sáng sắc xanh lục thẫm từ người chín chỗ trên người lão bắn ra, hóa thành chín con rồng độc bay lượn quanh người Lục Vân.



Những con rồng độc này hình dáng to lớn, nhưng điểm lợi hại nhất lại chính là sương độc từ trong miệng chúng phun trào. Sương độc đó do ngàn vạn con trùng độc nhỏ bé tạo thành, có thể nuốt lấy mọi thứ chân nguyên.



- Vật cực độc, thủy hỏa không chứa được. Xem ta phá giải bọn chúng thế nào.



Trong tiếng quát lạnh, quanh người Lục Vân lửa đỏ đột nhiên xuất hiện, bên trong khu vực âm dương bát quái bao phủ ngập tràn chân nguyên liệt hỏa to lớn, khiến cho trong phương viên vài chục dặm chớp mắt đã đỏ tươi hẳn lên, đốt cháy hết những con trùng độc đó.



Rất nhanh, đại bộ phận trùng độc liền hóa thành tro bụi, ước chừng ba phần còn lại dường như không sợ lửa, tiếp tục điên cuồng hấp thu lấy chân nguyên bên ngoài thân thể Lục Vân, hướng thẳng về phía thân thể huyết nhục.



- Sao vậy? Độc vật thủy hỏa không dung có mùi vị thế nào?



Bật cười trào lộng nhìn Lục Vân, Vu Thần đắc ý hỏi lại.



Hừ lạnh một tiếng, Lục Vân đáp:



- Rất bình thường, không có mùi vị gì.



Nói rồi toàn thân ánh bảy màu lóe lên, những con độc vật đó liền vỡ vụn trong chốc lát.



Vu Thần trong lòng hơi lạnh, hai mắt khép hờ giọng căm thù nói:



- Hào quang bảy màu, thế gian vô song, đây chính là pháp quyết thần kỳ nhất của ngươi phải không?



Lục Vân mai mỉa đáp:



- Ngươi không phải là vạn sự đều thông hiểu sao, hà tất phải hỏi nhiều đây?



Còn đang nói, Lục Vân lắc mình biến mất không còn thấy.



Vu Thần vẻ mặt biến chuyển, sau đó ảo hóa vô hình cũng không còn thấy nữa.



Như vậy, bầu trời to lớn chỉ còn Tứ Linh thần thú, U Minh Ma long, Hải Nữ, Lôi Thiên, Hách Triết và Thương Nguyệt giao chiến. Ngoài ra, còn có một số người ẩn thân âm thầm quan sát.



Thời khắc này, thật ra Lục Vân và Vu Thần đi nơi nào, bọn họ đang ẩn núp hay còn có tình hình khác nữa?...



Chăm chú nhìn vào giao chiến giữa không trung, Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương trong lòng có kế hoạch nham hiểm, cả hai lặng lẽ trao đổi với nhau.



- Vô Trần, ngươi nói Lục Vân và Vu Thần, lần này sẽ đi nơi nào?




- Thật ra đôi khi tình thế yếu đi một chút lại tốt hơn.



Bách Linh sửng người, sau đó cười nói:



- Đúng thế, mạnh thế có chỗ tốt, yếu thế cũng có ưu điểm, cả hai đều có chỗ sở trường.



Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt mỉm cười, đang muốn nói gì đột nhiên sắc mặt biến hẳn, nhắc nhở:



- Cẩn thận đánh lén.



Bách Linh nhướng mày, thân thể dời ngang ba trượng né tránh người ta đánh lén, quát lớn:



- Người nào đó, ra đi.



- Ra thì ra, có bản lĩnh thì đừng trốn.



Bóng đen lóe lên như con quay bay đến, nhắm thẳng về phía Bách Linh tấn công điên cuồng.



Thấy vậy, Bách Linh lạnh giọng nói:



- Thì ra là ngươi, trái gan lớn lắm.



Người đến nhanh chóng chớp động, hai tay múa lên tạo thành tầng tầng lớp lớp làn sáng sắc đen như hổ phách tuôn trào đến Bách Linh.



- Ngươi biết ta chăng? Chớ có nói bậy.



Bách Linh vừa phản kích vừa đáp lại:



- Trong năm Đại Động Thiên, đứng hàng cuối có Luyện Hồn Động Thiên Tứ đại sứ giả, ta nói có sai không.



Hô nhẹ một tiếng, Kim Động đánh lén vẻ mặt hơi biến, quát lên:



- Nhãn quang rất tốt, không hổ là Bách Linh công chúa của Thiên Chi đô.



Nói rồi xoay người bay đi bỏ chạy ra xa.



Bách Linh ánh mắt hơi chuyển, nói với Trương Ngạo Tuyết:



- Muội cẩn thận, tỷ đi rồi sẽ về ngay.



Trương Ngạo Tuyết bật cười điềm nhiên đáp:



- Muội hiểu, tỷ cứ đi đi.



Bách Linh hơi hơi gật đầu, sau đó hình bóng loáng lên liền ngăn lấy Kim Động đang bỏ chạy.



Đứng yên giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết y phục phất phới, quần áo trắng như tuyết thêm phần thánh khiết vô cùng cho nàng, trong bầu trời hỗn loạn, càng thâm phần đạm nhã cao quý, phiêu bồng như tiên. Ánh mắt nàng trong suốt như suối, nụ cười mỉm lúc hiện lúc mất, như có như không, cứ nhẹ nhàng trôi đi xa.



Bầu trời, chiến đấu không ngừng, chỉ duy nhất có Ngạo Tuyết vượt trên gió bất động, như bóng mây in trên nền trời, lại như tiên tử xuống phàm, khiến người ta cảm thấy thánh khiết, cao nhã, lạnh lùng, rung động.