Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1059 : Hóa duyến nhân gian

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Bách Linh vỗ vỗ vai của Diệp Tâm Nghi, than nhẹ:



- Quên hết mọi thứ đi, cô còn có một khoảng thời gian tốt đẹp.



Diệp Tâm Nghi bật cười khổ to tiếng, vẻ mặt điên cuồng, không cam lòng nhìn lên trời, miệng gào thét giận dữ.



Rất lâu sau, nàng bình tĩnh trở lại, ánh mắt dừng ở Lục Vân, u oán nói:



- Nếu như có gặp được sư phụ của ta, vui lòng báo cho bà biết, đời này ta không còn mặt mũi nào gặp lại lão nhân gia, lại khiến cho lão nhân gia hận ta.



Dứt lời xoay người, dừng lại một chút sau đó bỏ đi xa cùng với nỗi thê lương.



Bách Linh muốn giữ lại nhưng Lục Vân không đáp lại phất tay ngăn trở. Chàng nhẹ giọng than:



- Hãy để cô ta đi, chọn lựa của cô ta cũng không phải không tốt.



Bách Linh thở dài u oán, hơi thương cảm. Thương Nguyệt nói:



- Được rồi, chúng ta cũng phải đi thôi.



Lục Vân nói:



- Không vội, còn có một cố nhân muốn gặp.



Thương Nguyệt không hiểu đang muốn hỏi, Trương Ngạo Tuyết lại nói:



- Nam hải Hàn Ngọc Dương đến rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Dứt lời, cách đó vài trượng lóe lên làn sáng, quả nhiên chính là bóng dáng của Hàn Ngọc Dương.



Liếc nhìn đầu người trong tay của ông, Lục Vân điềm nhiên cất tiếng:



- Cung chủ chuyến này đi không tệ chút nào.



Hàn Ngọc Dương cười nói:



- Điều này phải cảm tạ huynh đài, ta nghe nói huynh đài ở Hoa Sơn, thuận đường đến không ngờ lại vừa vặn gặp được. Nếu không còn không biết tìm kiếm hắn đến năm nào tháng nào.



Bách Linh hỏi:



- Cung chủ hiện nay đã thanh lý môn hộ, tiếp theo còn dự tính làm gì không?



Hàn Ngọc Dương trả lời:



- Lần này đến đây là từ biệt các vị, ngoài ra còn đại diện Đông hải và Bắc hải hỏi thăm. Sau này có thời gian, mời các vị làm khách Nam hải.



Lục Vân nói:



- Đa tạ ý tốt của cung chủ, xin ngài chuyển lời hỏi thăm của chúng ta, sau này lúc nào rảnh rỗi, chúng ta nhất định đi thăm mọi người.



Hàn Ngọc Dương nói:



- Được, các vị bảo trọng, cáo từ.




Trương Ngạo Tuyết không hiểu, nhìn thôn núi nhỏ phía trước, cất tiếng hỏi:



- Nơi này toàn dân chúng thuần phác, huynh lại chưa qua đây, làm sao biết được nơi này có chỗ ăn ngon?



Lục Vân cười đáp:



- Thiên cơ không thể tiết lộ, nói ra sẽ không còn linh nữa. Đi thôi.



Dứt lời bóng người loáng lên đã tiến về phía trước vài trượng, kéo tay Hải Nữ đi trước dẫn đường.



Ba cô đi sau vài trượng, nhìn theo bóng của Lục Vân, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái nhưng lại đoán không ra được Lục Vân đang làm trò gì.



- Lục Vân trong lòng có chuyện, các muội có thấy vậy không?



Bách Linh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.



Thương Nguyệt đáp:



- Đúng thế, trong lòng huynh ấy có chuyện, hơn nữa còn phải là chuyện rất vui, nhưng không biết vì sao huynh ấy lại cố ý che giấu?



Trương Ngạo Tuyết nói:



- Hay có lẽ huynh ấy muốn khiến chúng ta có một bất ngờ rất vui.



Bách Linh cau mày nói:



- Từ lúc bắt đầu ở Hải vực, chúng ta không rời huynh ấy nửa bước, có chuyện gì chúng ta lại không biết đây?



Trương Ngạo Tuyết lắc đầu đáp:



- Muội cũng đoán không ra, hay là từ từ xem thế nào.



Thương Nguyệt nói:



- Thật ra chúng ta không phải nghĩ nhiều, thời cơ đến huynh ấy tự nhiên sẽ nói ra thôi.



Bách Linh và Ngạo Tuyết thấy cũng đúng, không bàn luận nữa, vội vàng đi theo Thương Nguyệt.



Nhìn cảnh tượng bốn bề, vẻ mặt Lục Vân hơi hơi khác thường, cao hứng không nói ra hay là lo lắng, tóm lại ánh mắt kích động giấu kín.



Lúc này, trời đã chính ngọ, phần lớn dân chúng đều đang ở nhà ăn cơm, trong thôn núi người đi đường rất ít.



Thấy vậy, Hải Nữ cảm thấy mới lạ, không khỏi nhìn Đông rồi nhìn Tây, Lục Vân thì không nói một lời, cuối cùng đến bên sườn núi, ở đó có một dãy phòng ốc đơn giản u nhã, cảnh tượng rất tốt.



Trên nóc nhà, khói nhạt thổi ra, khói xanh nhàn nhạt như một con rồng ảo cứ lắc lư lên thẳng giữa bầu trời. Ngoài cửa là một sân không lớn, bốn bề có một số cọc gỗ thẳng đứng treo ít rau cỏ, một số loại vật ngũ cốc, còn có một cái chuông gió treo ở trụ đầu tường, đang lắc lư trong gió phát ra những âm thanh thánh thót.



Đứng yên trước sân chừng ba trượng, Lục Vân quan sát cẩn thận tình hình trước mắt. Mọi thứ đều như ngày đó, tuy hơi có chút biến đổi nhưng chuông gió kia lại quen thuộc như cũ, bụi bặm nhàn nhạt mô tả những phong sương nó đã trải qua không ít.



Đứng bên cạnh Lục Vân, Hải Nữ ánh mắt nhìn ở chuông gió, cười duyên dáng nói:



- Sư phụ, vật đó thật thích, sau này Hải Nữ cũng muốn treo một cái ở nhà ở.