Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1060 : Lục Vân hồi gia

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Lục Vân không hề đáp lại nhưng vẻ mặt lại lộ ra nụ cười, ánh mắt lấp lánh vẻ hoài niệm. Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết đến bên Lục Vân, thấy chàng đứng yên lặng lẽ, trong lòng biết đã đến nơi tìm, không khỏi đưa mắt đánh giá vài lần.



Ban đầu, những phòng ốc sắp xếp hoàn toàn không khiến ba cô để ý, dù sao nó cũng rất tầm thường. Nhưng giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết phát hiện chỗ khác thường, hô nhẹ một tiếng:



- Nơi này quái dị, bốn bề không ngờ có trận pháp bảo hộ.



Bách Linh và Thương Nguyệt nghe vậy, quan sát cẩn thận, quả nhiên thấy sáu cột trụ đá lập thành một hình sáu cạnh, mỗi cột đá bên trong đều có linh khí mạnh mẽ tụ hoài không tan.



Hơi kinh ngạc, Thương Nguyệt nói:



- Trận này uy lực không kém, xem ra người bố trí trận tu vi không bình thường.



Bách Linh cau mày nói:



- Linh khí trong sáu cột đá này có phần kỳ quái, có cảm giác quen biết.



Trương Ngạo Tuyết cũng cất lời:



- Muội cũng cảm thấy vậy nhưng nhất thời không nói rõ được. Lục Vân, huynh dừng lại ở đây có phải bởi vì phát hiện này không?



Lục Vân không đáp, vẻ mặt kỳ quái khiến ba cô đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào chàng.



Phát hiện được tâm tình của ba cô, Lục Vân cười cười nhỏ nhẹ nói:



- Huynh nói dẫn các muội đi tìm món ngon, vì sao các muội đều quên hết rồi?



Bách Linh kinh ngạc đáp:



- Huynh đi đến đây vì tìm món ăn? Không phải vì trận pháp này?



Lục Vân bật cười cao thâm khó lường:



- Sao rồi, tưởng huynh đang nói đùa sao?



Bách Linh đáp:



- Không phải, nhưng bọn muội không hiểu rõ được, huynh dẫn chúng ta đến nơi này thật ra muốn tỏ rõ điều gì đây?



Nhìn ba cô, Lục Vân bật cười thần bí, sau đó đưa tay vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, nhỏ nhẹ dặn dò:



- Hải Nữ, con đi vào trong nhà đi, nhớ phải có lễ phép, nói là Lục Vân đã trở về, đến lúc đó cam đoan sẽ có đồ ăn ngon.



Hải Nữ không chút nghi ngờ, cười duyên nói:



- Phải vậy không? Thế thì tốt, con đi vào trong đó đây.



Nói rồi liền chạy thẳng vào trong nhà.



Mắt thấy Hải Nữ rời đi, khuôn mặt Lục Vân thôi cười, nhỏ nhẹ nói:



- Các muội không phải cảm thấy linh khí trong trận pháp này rất quen thuộc sao? Thật ra các muội phân tích cẩn thận sẽ phát hiện được, nó với khí tức trên người huynh vô cùng tương tự.



Nghe vậy, cả ba cô thất kinh, ngạc nhiên nhìn Lục Vân, suy nghĩ lời của chàng. Rất nhanh, Thương Nguyệt nghĩ đến một chuyện, cất tiếng hỏi:
- Vân nhi, con thì sao? Không ở nhà thêm vài ngày sao?



Lục Vân lắc đầu nói:



- Vân nhi còn có chuyện quan trọng không thể chậm trễ, vì thế phải đi làm.



Gật đầu hiểu rõ, Lục Văn Vũ lên tiếng:



- Đại sự quan trọng, cha cũng không giữ con lại, đợi tương lai mọi chuyện kết thúc rồi con mới quay về cũng không muộn.



Lục Vân nói:



- Cha yên tâm, ngày đó sẽ không lâu lắm đâu.



Nói rồi đứng lên rời khỏi nhà, một mình đứng ở trong sân, nhìn về phía núi non xa xa.



Nhẹ đi đến bên Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết hỏi:



- Huynh đang muốn đi gặp sư phụ huynh sao?



Lục Vân nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhẹ nói:



- Không hẳn chỉ là như vậy.



Trương Ngạo Tuyết ánh mắt hơi mơ hồ, nhỏ nhẹ nói:



- Phải vậy chăng? Vì sao không nói rõ với bọn muội vậy?



Lục Vân ngưng cười, hơi nặng nề nói:



- Đó là con đường huynh nhất định phải đi, ai cũng không giúp được gì. Còn chuyện sao không nói nguyên nhân cho các muội, chính là không muốn các muội thắc mắc.



Trương Ngạo Tuyết gật nhẹ, nhỏ giọng nói:



- Muội hiểu rõ rồi, nhưng vì sao huynh lại lo lắng như vậy?



Lục Vân nhìn nàng, than nhẹ:



- Mỗi bước đi trên đường của huynh đều ngập đầy hung hiểm, càng về cuối càng đáng sợ. Lần này chính là lúc quan trọng nhất trong đời của huynh, đáng tiếc huynh lại không nhìn ra được.



Bật cười thản nhiên, Trương Ngạo Tuyết nắm lấy tay chàng, kiên định nói:



- Không cần phải sợ, các muội tin tưởng huynh nhất định sẽ chiến thắng mọi thứ!



Cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nàng, Lục Vân lập tức cảm thấy mở rộng tâm hồn, toàn thân ngập đầy vẻ tự tin.



- Được, vì các muội, cho dù khốn nạn thế nào, huynh cũng đều phải đánh ngã được nó!



Trương Ngạo Tuyết cười cười, quay đầu nhìn lại cửa, chỉ thấy mọi người đều đang mỉm cười, đang nhìn về hai người. Thời khắc đó, tiếng lòng không lời hóa thành nụ cười hiểu ý, mọi người đều cười tươi như hoa.



Buổi chiều, Lục Vân ở nhà tiếp đãi cha mẹ và ba cô một khoảng thời gian tốt đẹp, sau đó liền lên tiếng muốn đi.