Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1061 : Sư phụ sư nương
Ngày đăng: 04:55 22/04/20
Lúc chia tay, Lục Vân đưa "Thiên Uy lệnh" cho Trương Ngạo Tuyết bảo quản, sau đó kêu Hải Nữ đến bên cạnh, đưa "Như Ý hoàn" của Thiên Địa môn chủ ra đeo vào cổ nó, dặn dò:
- Vật này không được rời ra, con phải bảo quản cho thật tốt.
Hải Nữ vuốt ve vòng ngọc, hỏi lại:
- Sư phụ, vòng ngọc này kỳ diệu, mang trên người rất thoải mái, nó tên là gì vậy?
Lục Vân trả lời:
- Vật này tên là Như Ý hoàn, chính là bảo vật quý giá trong trời đất, chính là lễ vật sư phụ cho con, nhất định không thể làm hư hao được, biết không?
Hải Nữ cười duyên:
- Sư phụ yên tâm, lễ vật người cho Hải Nữ, con nhất định sẽ giữ kỹ.
Mỉm cười gật đầu, Lục vân liếc cha mẹ và ba cô, cười nói:
- Đừng lo lắng, con sẽ quay về rất nhanh thôi.
Nói rồi lóe lên biến mất, rõ ràng không muốn đối mặt với đau thương.
******
Thương Phong lĩnh, một nơi Lục Vân quen thuộc, chàng học nghề ở đây mười hai năm, có quá nhiều hồi ức và dĩ vãng.
Hiện nay, lại quay lại nơi này, một chút hoài niệm và cảm xúc, không khỏi toát ra trên khuôn mặt.
Bật cười nhè nhẹ, Lục Vân thôi cảm xúc, cung kính hành lễ với động núi đen ngòm, sau đó mở miệng lên tiếng:
- Sư phụ, Vân nhi quay về, người cũng không muốn ra gặp mặt chăng?
Cửa động lóe lên bóng người, một nam tử áo đen anh tuấn âm thầm hiện ra, ánh mắt kỳ dị nhìn Lục Vân, khóe miệng nhếch lên nụ cười vài phần thần bí.
Lục Vân nhìn ông, ánh mắt lấp lánh, cười ha hả nói:
- Sư phụ ngày đó thu con làm đồ nhi, không phải đã nhìn thấy con sau này lớn lên nhất định rất tuấn tú chăng?
Người đàn ông áo đen lên tiếng:
- Nói lung tung, vi sư nếu quan trọng vẻ ngoài như vậy sao vẫn giữ khuôn mặt già lão xấu xí với người khác.
Lục Vân cười ha hả nói:
- Sư phụ trước đây ở một mình, lại quen biếng nhác, tự nhiên sẽ không để ý đến bề ngoài. Tình hình hiện nay không giống vậy, sư phụ làm sao không chú trọng đến hình thức được?
Trừng Lục Vân, người đàn ông áo đen Duyên Diệt cười mắng:
- Miệng lưỡi trơn tuột, không lớn không nhỏ, con sao biết sư phụ trước đây chỉ một mình đây?
Lục Vân sửng sờ, sau đó cười nói:
- Té ra sư phụ trước đây vẫn giấu mình trong vỏ.
Duyên Diệt cười nhẹ đáp:
- Thế nào, không được sao?
Lục Vân đáp:
- Được, đương nhiên được, nhưng đồ nhi rất hiếu kỳ, chuyện này nhiều năm rồi không được gặp sư nương, sư phụ không muốn thỉnh ra cho đồ nhi gặp mặt một lượt à?
Lục Vân gật đầu đáp:
- Sư phụ bảo trọng, Vân nhi đi đây.
Nói rồi hành lễ lần nữa, sau đó đứng lên bay thẳng về phía xa xa.
Nhìn theo hình bóng của chàng, Duyên Diệt tự nói: "Nỗ lực lên, còn có rất nhiều chuyện con không cách gì dự đoán đang chờ đợi con …" Nói rồi xoay người bước đi, lóe lên đã mất chỉ còn lại gió nhẹ thổi ở cửa động.
******
Nhìn vách đá trước mặt, Liệt Thiên vẻ mặt trầm lặng, một chút ưu tư nhàn nhạt mờ hiện trong lòng hắn.
Bạch Như Sương nép chặt trong lòng, ngửng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhỏ nhẹ nói:
- Thiên, huynh đang lo lắng cho muội chăng?
Liệt Thiên thôi nhìn, cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt như suối nước, điềm nhiên nói:
- Không hề, huynh chỉ đang nghĩ Nạp Tuyết Thiên Hoa còn ở trong động hay không thôi.
Bạch Như Sương nói:
- Nếu như đến rồi, hà tất phải đoán, trực tiếp tiến vào liền biết.
- Đúng thế, tiến vào liền biết.
Còn đang nói, Liệt Thiên ôm lấy thân hình Bạch Như Sương, lóe lên đã đến dưới vách đá, dừng chân ngay cửa động.
Buông tay, Liệt Thiên nhìn vào trong động, cau mày nói:
- Kỳ quái, dường như không giống như lần trước.
Bạch Như Sương nói:
- Chúng ta cẩn thận một chút, nói không chừng Nạp Tuyết Thiên Hoa bố trí thêm cơ quan, tăng cường phòng bị.
Hơi hơi gật đầu, Liệt Thiên đi trước, nhưng đúng lúc này trong động truyền ra tiếng của Nạp Tuyết Thiên Hoa:
- Người đến dừng chân.
Liệt Thiên ngừng lại, đáp lời:
- Chính ta đây, sao lại không hoan nghênh vậy?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Luân hồi nhân duyên, chỉ một lần gặp, Yêu Hoàng mời quay về đi.
Liệt Thiên nói:
- Ta đến có chuyện muốn hỏi, nếu ngươi không ra đây gặp mặt, bổn hoàng sẽ không bỏ đi.
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Yêu Hoàng có chuyện cứ hỏi ở đây, có thể trả lời ta sẽ trả lời.
Nghe vậy giận dữ, Liệt Thiên muốn nổi nóng, lại bị Bạch Như Sương ngăn lại.
- Được, hỏi ở đây cũng như vậy thôi.