Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1062 : Thiên địa chi tử

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Liệt Thiên hừ giọng nói:



- Coi như nể nàng, bổn hoàng không so đo với bà ta nữa. Bây giờ, Nạp Tuyết Thiên Hoa ngươi nghe cho rõ, điều ta muốn hỏi chính là, đối với ta, Như Sương và thiên hạ, ta có phải chỉ có thể có một mà không thể có được cả hai chăng?



Nạp Tuyết Thiên Hoa không đáp lại liền, mà chỉ trầm ngâm một lúc lâu mới có thể mở miệng nói:



- Yêu Hoàng nếu như đã rõ rồi sau còn phải hỏi thêm nhiều làm gì?



Liệt Thiên vẻ mặt biến hắn, quát to:



- Nói bậy, chuyện như vậy nhất định có biện pháp có được cả hai!



Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:



- Trên đời không có việc khó, chỉ sợ lòng người. Nếu như Yêu Hoàng cố chấp mà làm, cũng chưa chắc không thể có cả hai. Nhưng …



Thấy bà đột nhiên không nói, Liệt Thiên hỏi:



- Nhưng cái gì?



Nạp Tuyết Thiên Hoa than nhẹ đáp:



- Nhưng ông có thể có được bao lâu?



Liệt Thiên đáp:



- Tự nhiên là càng lâu càng tốt.



Nạp Tuyết Thiên Hoa than thở:



- Người quân tử có năm bảy đường, thiên hạ có phải là phúc lâu dài không?



Liệt Thiên đáp:



- Ta mặc kệ, thiên hạ và nàng ấy ta đều phải có!



Dường như nghe được sự kiên định trong lời nói của Liệt Thiên, Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:



- Yêu Hoàng đã cố chấp như vậy, lão thân chỉ còn cách thở dài, mời quay về thôi, ta không giúp được gì!



Liệt Thiên hừ lạnh nói:



- Ngươi là không muốn nói hay là không biết được?



Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:



- Ngày đó lão thân đã nói qua với ông, muốn cầu được dài lâu, một lời thề! Nhưng hôm nay ông muốn thiên hạ, ta cũng không cách gì khác.



Liệt Thiên ánh mắt hơi động đậy, mơ hồ hiểu được gì đó, hỏi trở lại:



- Ý ngươi nói là, nếu muốn ở cùng Như Sương có thể làm được, nhưng muốn đạt thêm cả thiên hạ lại khó thành hiện thực?



Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:



- Đúng thế, muốn được dài lâu thật ra không khó, nhưng muốn thiên hạ lại đã quá muộn rồi.



Mày kiếm cau lại, Liệt Thiên hỏi:



- Quá muộn? Có ý gì đây?



Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:



- Trước đây, thiên hạ đối với ông dễ như trở bàn tay, nhưng ông lại bỏ đi. Bây giờ, khi ông muốn lấy lại, thì thời gian không gian đã chuyển biến, không giống như trước đây.



Liệt Thiên không nói, một chút thất vọng mờ hiện trong đáy mắt hắn. Bạch Như Sương vuốt ve ngực hắn, nhẹ giọng nói:



- Đừng quá đau lòng, nơi này còn chưa nghĩ ra, chúng ta đổi sang nơi khác.
Dứt lời không nói gì nữa, không khí trong sơn cốc trở nên âm hiểm lạnh lùng.



Hừ giận một tiếng, Vu Thần bước lên, loáng đã tiến vào trong động. Sau đó, tiếng sấm sét rung trời thỉnh thoảng vang lên, sơn cốc yên tĩnh rung chuyển không ngừng.



Tình hình này cứ kéo dài mãi, khoảng chừng hơn nửa canh giờ, đỉnh núi lân cận rung chuyển kịch liệt, cuối cùng trong tiếng sấm điếc tai, phương viên vài chục dặm đất rung núi lở, bụi đất đầy trời bao phủ lấy mọi thứ.



Thời khắc đó, một cột sáng xông đến tận trời, chỉ trong chớp mắt đã biến mất về phía chân trời.



Sau đó, một bóng đen nhanh chóng bay ra, bắn thẳng lên bầu trời như muốn đuổi theo cột sáng đã bay đi, nhưng lại chậm một chút.



Giữa bầu trời, Vu Thần gào thét không ngừng, vẻ mặt giận dữ, đang lớn tiếng quát tháo:



- Lão già đáng ghét kia, lần này xem như ngươi may mắn, bất quá trúng phải một chưởng của bổn thần ngươi cũng khó mà thoát chết được!



Bốn bề, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, dòng khí gào thét thổi tan tầng mây, để lộ cảnh tượng dưới chân, chỉ thấy một vùng đất hoang lương, khe rảnh tung hoành, cát vàng ngập đầy, không một chút cỏ cây. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Giây lát, Vu Thần đang phẫn nộ bình tĩnh trở lại, hơi bất cam hậm hực bỏ đi, nhanh chóng đến một vùng sơn cốc âm u cách đó vài trăm dặm, gặp lại Đại Vu sư Hách Triết đang chờ.



- Chủ nhân, chuyến này thu hoạch thế nào?



Hách Triết bước lên đón Vu Thần mở miệng hỏi han.



Vu Thần lạnh lẽo đáp:



- Đi theo Liệt Thiên, tìm được tung tích của Đại Luân Hồi bàn, đáng tiếc bị lão quái vật kia trốn thoát. Tình hình ở đây thế nào rồi, tâm tình Bạch Quang ra sao?



Hách Triết vừa đi theo lão, vừa trả lời:



- Mọi thứ nơi đây vẫn vậy, không chút biến hóa, Bạch Quang đã tỉnh lại, nhưng tâm tình rất kích động, lòng phản kháng rất kiên quyết.



Bật cười khinh bỉ, Vu Thần nói:



- Mặc kệ hắn, phía Nam Cương có tin tức cụ thể nào không?



Hách Triết đáp:



- Bẩm chủ nhân, Âm Vệ được phái đi đã trở về, nhận được tin tức, tộc ta tổn thất cực nặng, năm Vu sư không người nào may mắn trốn thoát, cao thủ trong tộc cũng đã chết toàn bộ.



Vu Thần vẻ mặt giận dữ, rống lên:



- Trừ Ma liên minh đáng ghét, bổn thần sẽ không bỏ qua cho ngươi.



Hách Triết đáp:



- Chủ nhân bớt giận, hiện nay chúng ta phải làm thế nào?



Vu Thần trầm ngâm giây lát, hỏi lại:



- Phía Yêu vực thế nào rồi?



Hách Triết đáp:



- Thuộc hạ đã phái Thiết Vệ thám thính qua, đại quân Yêu vực đang phân hai đường, vòng qua phòng tuyến của Trừ Ma liên minh, bắt đầu quét qua thiên hạ, tiến độ vô cùng kinh người.



Vu Thần âm hiểm nói:



- Kiếm Vô Trần hiện nay đã chết, Lý Trường Xuân cũng không còn, cả thiên hạ hiện nay nằm trong tay Địa Âm, Thiên Sát, Yêu Hoàng, Lục Vân và bổn thần. Muốn đối phó Địa Âm Thiên Sát, chúng ta có thể dựa vào tay Lục Vân, nhưng đối phó Yêu Hoàng lại phải tự mình động thủ mà thôi.



Hách Triết nói:



- Chủ nhân đã từng tính đợi sau khi Lục Vân tiêu diệt Địa Âm Thiên Sát rồi người mới lợi dụng thời cơ loại trừ. Đến lúc đó, thiên hạ chính là của chủ nhân.



Vu Thần cười nói:



- Không đơn giản như vậy, Yêu vực thực lực kinh người, thế cần phải dựa vào sức mạnh của Trừ Ma liên minh mới loại trừ được. Còn về Yêu Hoàng, bổn thần tự có đối sách. Bây giờ chúng ta chỉ cần lưu ý hành tung của Yêu Hoàng Liệt Thiên, từ từ chờ cơ hội là được rồi.