Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1064 : Ý ngoại tương phùng

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Khi tầng sáng màu xanh lục che phủ hoàn toàn thân thể Lôi Thiên, trong căn phòng đá ánh sáng huyền hoặc lóe lên, chỉ nghe Lôi Thiên điên cuồng gào thét, phảng phất như gặp phải một chuyện gì đó đáng sợ.



Sau đó, âm thanh lắng lại, ánh xanh lục tan biến. Chỉ thấy Lôi Thiên lại khôi phục hình dạng nửa đỏ nửa xanh, bề ngoài không chút khác thường, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên hào quang xanh lục thẫm.



Bật cười âm hiểm lạnh lẽo, thân thể Lôi Thiên thẳng thắn đứng lên, xoay một vòng giữa không gian bay lên người Ma long, giọng âm hiểm tà đạo nói:



- Linh khí nơi này rất đặc biệt, ẩn chứa một luồng khí tức đặc biệt.



U Minh Ma long kêu nhỏ một tiếng, thân thể cuộn tròn tự động duỗi ra, phát xuất một luồng sáng trắng ảo chớp mắt đã bao trùm cả căn phòng đá, mang theo Lôi Thiên biến mất thần bí.



Mọi thứ gần như chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi ánh sáng huyền ảo biến mất, căn phòng đá đã bình tĩnh trở lại, ngoại trừ sương mù xanh lục nhàn nhạt theo gió nhấp nhô, mọi thứ đều yên lặng trở lại.



Nhưng không biết do đặc thù của nơi này, hay là do xảo hợp, sau khi U Minh Ma long mang Lôi Thiên rời đi không lâu, Thiên Sát không ngờ lại đến nơi này.



Nhìn thấy ao nước trong căn phòng đá, Thiên Sát ánh mắt sáng lên tự nói: "Té ra "Thông Thiên Âm Mạch" trong truyền thuyết ở đây, quả thật ông trời giúp ta." Nói xong nhẹ nhàng hạ xuống ngồi xếp bằng đùa giỡn trong ao.



Sự xuất hiện của Thiên Sát thay đổi hoàn cảnh bên trong căn phòng đá, khiến cho ao nước vốn có màu xanh lục dần dần trở nên đỏ sậm, trong không khí có sương mù máu nhàn nhạt chuyển động, ngập đầy khí huyết sát kinh người.



Cảnh tượng này kéo dài một hồi lâu. Khi Thiên Sát mở to mắt, cả căn phòng đá ánh đỏ chói lọi, làn sáng màu đỏ như máu run rẩy kịch liệt như ngàn vạn con trùng độc, nhanh chóng chuyển động hơn nữa còn phát ra tiếng rít.



Đứng lên, Thiên Sát ánh mắt hơi kinh ngạc, lên tiếng:



- Kỳ quái, nơi này không ngờ có khí tức của Âm Đế và U Minh Ma long. Lẽ nào bọn chúng đã đến nơi này trước ta một bước?



Trong lúc nói, Thiên Sát dừng lại một hồi, sau đó âm thầm biến mất.



Ngọn núi thần bí, căn phòng đá cổ quái. Thông Thiên Âm Mạch theo lời Thiên Sát thật ra là chỗ huyền diệu đến thế nào đây? Vì sao Địa Âm, Thiên Sát, Ma long đều không hẹn mà đến nơi này vậy?



Mọi thứ mê hoặc, ngoại trừ bọn chúng ra còn ai có thể nói rõ được đây?



Thời gian tiếp tục trôi qua. Căn phòng đá vốn yên tĩnh đột nhiên lóe lên hào quang. Lần này người đến lại là ai đây? Kết quả khiến người bất ngờ, người đến không ngờ chính là U Minh Ma long và Lôi Thiên. Bọn họ vì sao lại quay lại nơi này?



Than nhè nhẹ, U Minh Ma long vừa hất Lôi Thiên trên lưng vào trong ao nước, vừa chăm chú nhìn hắn, đáy mắt mơ hồ ẩn chứa mấy phần chờ đợi.



Lôi Thiên không biết điều này, hắn chỉ thấy ao nước này biến hóa rất lớn, ẩn chứa khí huyết sát vô cùng, có thương hại nhất định với thân thể hắn, khiến hắn trong lòng nóng nảy, gào thét không ngừng.



Bên ao, U Minh Ma long toàn thân ánh đen hội tụ, bố trí một tầng kết giới kín bưng quanh ao nước, ép lấy chặt chẽ thân thể Lôi Thiên, không cho hắn có cơ hội phản kháng được.



Rất nhanh, toàn thân Lôi Thiên đang phẫn nộ mờ hiện ánh đỏ, một lượng lớn khí huyết sáng ẩn chứa trong nước ao đang hút vào trong người hắn, cải tạo thân thể của hắn. Quá trình này khó chịu vô cùng, đau khổ kịch liệt khiến hắn như điên như cuồng, miệng phát ra những tiếng kêu thê thảm đứt rời gan ruột.



U Minh Ma long ánh mắt vô tình, không chút có ý dừng tay, cứ như thế ép chặt chẽ lấy hắn, quan sát tình hình của hắn. Cuối cùng, trong tiếng kêu thảm thiết kéo dài, Lôi Thiên ngất đi.



Lúc đó, thân thể của hắn lúc đỏ như máu, lúc lại xanh lục, hai màu này lần lượt hiện ra, chốc chốc lại hợp nhất. Cứ như vậy, sau vài lần liên tục, cuối cùng làn sáng trên người Lôi Thiên tan đi, cả người khôi phục lại bình thường, không chút khác biệt người khác.



Lúc này, nước ao tự động mất đi, chỉ còn lại một hố đào khô héo mô tả mọi thứ phát sinh.
Nói rồi nhẹ nhàng hạ xuống đứng trên một cây đại thụ.



Trong rừng bóng trắng lóe lên, Bạch Vân Thiên chủ động xuất hiện, nhìn thấy hai người Lâm Vân Phong, cười nói:



- Té ra là cố nhân đến chơi, bổn tông chủ quả thật thất lễ không đón tiếp từ xa, xin thứ lỗi.



Lâm Vân Phong điềm nhiên đáp:



- Tông chủ không đi tranh đoạt thiên hạ, lại chạy đến nơi hoang sơ núi rừng này, không biết có phải đến thưởng thức cảnh sắc nơi này không?



Bạch Vân Thiên cười ha hả đáp:



- Phong cảnh nơi này tuy tốt, nhưng còn chưa lưu được bổn tông chủ. Ta lần này đến đây bất quá đi tìm một thứ đồ mà thôi.



Lâm Vân Phong ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc nói:



- Tìm đồ? Vật đó nhất định không tầm thường,. nếu không cũng không nhọc đến đại giá của tông chủ?



Bạch Vân Thiên cười ha hả đáp lời:



- Cũng không có gì, chỉ là một gốc U Bích Lan Hoa, khiến các vị chê cười.



Lâm Vân Phong cau mày, quét qua ký ức trong não có liên quan đến U Bích Lan Hoa, nhất thời chìm vào trầm ngâm.



Hứa Khiết đầy nghi hoặc hỏi lại:



- U Bích Lan hoa là thứ gì, ngươi tìm nó làm gì?



Bạch Vân Thiên cười tà dị đáp:



- Không có gì, đó chỉ là một đóa hoa vô dụng với các vị, nhưng có thể làm đồ chơi nhỏ cho Ma tông của ta. Được, không nói đến những chuyện đó, khó có dịp gặp mặt, cho các vị một tin tốt có liên quan đến Kiếm Vô Trần.



Lâm Vân Phong tỉnh lại, lên tiếng hỏi:



- Kiếm Vô Trần thế nào rồi?



Bạch Vân Thiên cười đáp:



- Kiếm Vô Trần chết rồi, hắn chết trong tay của Lục Vân, chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua.



Vẻ mặt biến hẳn, Lâm Vân Phong hơi kích động nói:



- Chế rồi? Chết là tốt, tội hắn phải bị báo ứng, chết cũng không đáng tiếc.