Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1065 : Khuynh thuật tâm thanh (Nói thật lòng mình)
Ngày đăng: 04:55 22/04/20
Hứa Khiết cũng kích động vô cùng, lớn giọng nói:
- Chết là tốt, hắn sớm phải chết rồi. Sống đến hôm nay cũng là tiện nghi cho hắn.
Bạch Vân Thiên nói:
- Đúng, phải chết rồi, không còn nói chuyện bất tử nữa rồi. Được, các vị sao không ở Trừ Ma liên minh mà lại chạy đến nơi này?
Lâm Vân Phong đáp:
- Chúng ta cũng đang tìm một thứ, bất quá không phải cây cỏ gì cả, mà chính là tìm tung tích của Dịch viên.
Bật cười hiểu rõ, Bạch Vân Thiên nói:
- Thế ra vậy, không làm mất thời gian các vị, hy vọng các vị sớm tìm được Dịch viên.
Lâm Vân Phong nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười, không khỏi nhắc nhở:
- Nói thêm nữa, ta và tông chủ tuy chính tà đối lập, nhưng đối với con người của tông chủ cũng có mấy phần thích thú, vì thế ở nơi này muốn nhắc nhở tông chủ một câu, Ma Thần tông hiện nay khó mà nhòm ngó được thiên hạ, tông chủ có lẽ quy ẩn lại tốt hơn.
Bạch Vân Thiên sửng sờ, nhìn Lâm Vân Phong một lúc mới mở miệng đáp:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, ta sẽ suy xét, hy vọng giữa chúng ta không phải tranh đấu.
Lâm Vân Phong điềm nhiên nói:
- Năm phái Tu Chân luôn bên ngoài nhân thế, không nhiễm bụi tục trần, tông chủ hà tất phải cưỡng cầu duyên ác vậy? Thiên hạ môn phái lớn quá nhiều, ai có thể loại bỏ được ngăn cách giữa các phái để thống nhất đây? Thật ra rất nhiều lúc, muốn bao trùm trời đất, không cần phải xuất phát từ tổng thể. Như Lục Vân vậy, huynh ấy xuất thân từ Dịch viên, thành tựu của huynh ấy là thành tựu của Dịch viên, thử hỏi thiên hạ ai không hiểu vậy đây?
Bạch Vân Thiên không đáp, câu nói của Lâm Vân Phong khiến hắn rất kinh ngạc, cũng rất bất ngờ, bản thân trước đây sao lại chưa từng nghĩ đến?
Theo lối nói của Lâm Vân Phong, muốn thống nhất thiên hạ là chuyện rất khó khăn, nhưng muốn bồi dưỡng ra một nhân vật như Lục Vân, để hắn làm vinh danh Ma Thần tông, thế thì rõ ràng dễ hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Vân Thiên vui mừng, nói với Lâm Vân Phong:
- Đa tạ câu nói này của ngươi, ta hiểu rõ phải làm thế nào rồi. Cáo từ.
Nói rồi lóe lên biến mất, vội vã ra đi.
Hứa Khiết hơi nghi hoặc, nhỏ nhẹ nói:
- Xem ra hắn rất cao hứng, dường như nghĩ đến một việc vui nào đó.
Lâm Vân Phong lắc đầu trả lời:
- Khiết à, đẹp quá.
Hứa Khiết xấu hổ bật cười, né tránh ánh mắt nồng nhiệt của gã, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Vân Phong, đêm nay đi nơi nào?
Lâm Vân Phong cười ha hả, nghiêng đầu nhìn khắp bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói nơi đến bên tai của Hứa Khiết.
Hứa Khiết vẻ mặt nóng bừng, thẹn thùng nói:
- Đáng ghét, không thèm để ý đến huynh nữa.
Lâm Vân Phong nói lấy lòng:
- Khiết, huynh nói đều là thật lòng …
- Vân Phong.
Ngắt ngang lời gã, Hứa Khiết nói:
- Có một số chuyện hiện nay còn chưa thích hợp, hay để sau này hãy nhắc lại. Bây giờ muội rất nhớ về dĩ vãng, muốn luyện kiếm dưới bầu trời đêm nay, huynh phụ với muội được không?
Thấy nàng nói như thế, Lâm Vân Phong cũng không tiện cố thêm, gật đầu nói:
- Được, huynh luyện kiếm với muội, đến đây.
Nói rồi buông tay của nàng, tự động lùi lại vài trượng, chờ đợi nàng công kích.
Bật cười điềm nhiên, Hứa Khiết nhìn gã, nhỏ giọng nói:
- Nhớ đến ánh trăng ngày đó, không lời ở cùng triền miên.
Âm thanh động người, kiếm phá bầu trời. Làn kiếm ôn nhu âm thầm xông đến, đến rất nhanh chóng.
Lâm Vân Phong kêu lên một tiếng quái lạ, thân thể lóe lên xông đến, lưu lại ở chỗ cũ một bóng hình ảo ảnh như thật, vừa ảo vừa thật, thật mà mông lung.
- Thương cảm gặp nhau rất ngắn, chớp mắt đã phân chia.
Kiếm pháp vừa biến, ngàn vạn làn sáng, vô số làn kiếm tầng tầng tách ra, bao phủ lấy phương viên trăm trượng.
- Kiếm pháp được lắm, đủ tinh diệu.
Giữa âm thanh tán thưởng, Lâm Vân Phong thân thể rít lên biến chuyển, vừa nhanh chóng né tránh Hứa Khiết truy kích, vừa để lại ảo ảnh bốn bề, khiến cho bóng đêm đen ngòm dần dần sáng tỏ, một hình vẽ xinh đẹp nhanh chóng hình thành.