Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1087 : Lục Vân quy lai

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Thiên Sát hận thù nói:



- Ngày đó chúng ta đã bị lầm mưu để người lợi dụng. Lẽ nào nhiều năm rồi, chúng ta còn tiếp tục chăng?



Âm Đế vẻ mặt thê lương, dường như bị câu này của Thiên Sát khơi dậy hồi ức, vẻ mặt thương cảm nói:



- Ai khiến ngày ta và ngươi quá thích kiêu ngạo ra trận tiên phong đây? Nếu thực lực ta và ngươi không mạnh mẽ, tác phong không khoa trương, làm sao trở thành mục tiêu bị người lợi dụng được.



Thiên Sát không cam lòng nói:



- Chính vì như vậy, ta mới lập lời thề phải hủy diệt mọi thứ, trở thành chúa tể của thế giới này sau đó mới báo thù hắn!



Âm Đế cay đắng nói:



- Đáng tiếc, cao thủ của thế giới này cũng không dễ coi thường, chúng ta còn chưa kịp hoàn thành tâm nguyện đã bị người ta phong ấn rồi.



Thiên Sát hừ giọng nói:



- Chuyện đó đã thành dĩ vãng rồi, bây giờ chúng ta tái sinh, ta muốn hoàn thành tâm nguyện ngày trước, hủy diệt tất cả sức mạnh kháng cự!



Âm Đế lắc đầu thở dài, sau đó bình thường lại, phản bác:



- Suy nghĩ rất đúng, nhưng Lục Vân ngươi có thể đối phó chăng? Lần này nếu lại bị người ta phong ấn thì chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài, chi bằng khiến bọn họ hai bên ác chiến, không phải khiến chúng ta được giải tỏa nỗi hận?



Thiên Sát đảo tròn mắt, trầm ngâm đáp:



- Kiến nghị này của ngươi không sai, dẫn những cao thủ nhân gian kia đến chỗ bọn họ, khiến bọn họ cũng cảm nhận được như chúng ta. Được, nói như vậy, chúng ta đi Hư Vô giới.



Thấy hắn đồng ý, Âm Đế hoàn toàn không cao hứng mà ngược lại còn chất vấn:



- Chúng ta làm như vậy có thật sự là chính xác chưa?



Thiên Sát lạnh lùng tàn khốc nói:



- Chuyện đã đến hiện nay cũng phải bất chấp nhiều thứ, ngược lại làm sao có thể chiếm được lợi thế hơn bọn họ.



Gật đầu nhè nhẹ, Âm Đế ngâm nho nhỏ:



- Đúng thế, đã nhiều năm rồi, chúng ta làm sao có được một ngày vui vẻ đây?



Nghi hoặc nhàn nhạt vang vọng trong sơn động, mang theo mấy phần cảm xúc, vài phần đau thương, nhưng ai biết được đây?



******



Từ sau khi Lục Vân đi rồi, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh liền ở lại nhà họ Lục, không hay không biết đã qua hai ngày.



Hai ngày này, Lục mẫu Trương Hoa Phượng có thể nói là cười không khép miệng, lúc nào cũng đi theo ba cô, khi thì hỏi cái này, khi hỏi cái kia, khiến ba cô mặt đỏ như gấc, rất là xấu hổ.



May mà Hải Nữ khiến người yêu thích, thỉnh thoảng đi bên cạnh mới phân tán được sự chú ý của Lục mẫu, giúp ba cô có thời gian lấy hơi.



Đối với sự nhiệt tình của Lục mẫu, vẻ mặt ba cô tuy nói xấu hổ, nhưng trong lòng lại vui mừng, có được mẹ chồng hiền hòa như vậy sao không cao hứng cho được?



Hoàng hôn, ba cô ở ngoài sân nhà nghỉ ngơi, nhỏ giọng tâm sự.



Hải Nữ rúc vào trong lòng Bách Linh, dịu dàng nói:



- Ba vị sư nương, sư phụ lúc nào mới về vậy? Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trong phòng, Lục phụ vừa nghe, vội bước ra, hỏi:



- Ở đâu? Để ta nhìn một chút.



Lục mẫu nói:



- Ông xem ba con dâu của ông đang bay đi đón, chỉ còn lại hai lão ông lão bà chúng ta vô dụng mà thôi.



Hải Nữ cười nói:



- Hai sư ông bà không cần lo, để Hải Nữ mang hai người đi đón sư phụ.



Nói rồi cánh tay nhỏ nhắn phất lên, phát ra một luồng sức mạnh êm ái đỡ vững vàng thân thể hai người, đuổi theo ba cô dâu.



Trên tầng không Thương Phong lĩnh, hình bóng Lục Vân vừa xuất hiện, liền cảm ứng được khí tức quen thuộc ở phía trước. Điều này khiến chàng cau mày, đành bỏ đi ý định đi gặp sư phụ trước, chầm chậm đi theo hướng dò được.



Rất nhanh, Trương Ngạo Tuyết xuất hiện trước mặt chàng, không đợi chàng nói câu nào liền nhảy phốc vào trong lòng chàng.



Cảm nhận được sự lo lắng của Trương Ngạo Tuyết, Lục Vân cười nói:



- Huynh không sao, không cần phải lo lắng.



Trương Ngạo Tuyết buồn bã nói:



- Đêm qua, khí tức huynh đột nhiên tiêu tan, cả ba muội đều bị sợ hãi vô cùng.



Lục Vân vuốt ve mái tóc của nàng, êm ái nói:



- Lúc đó, đúng là huynh đang gặp nguy hiểm, bất quá bây giờ mọi thứ đều đã qua đi rồi.



Trương Ngạo Tuyết ngửng đầu liếc chàng, sau đó rời khỏi lòng chàng, tự động lùi lại. Cách đó không xa, Thương Nguyệt và Bách Linh thấy vậy mới song song tiến lên, ẩn tình xuất hiện nhìn Lục Vân, vẻ mặt đầy lo lắng.



Lục Vân đưa tay ôm hai cô vào trong lòng, an ủi:



- Vì các muội, ta phải sống thật tốt đẹp, không phải vậy chăng?



Thương Nguyệt không nói chỉ dựa đầu vào vai của chàng. Bách Linh lại hỏi:



- Đêm hôm qua thật ra huynh đã gặp phải chuyện gì vậy?



Lục Vân cười cười, thấp giọng nói:



- Thời khắc đó huynh đã chết, cả hồn lẫn xác tan biến, không một chút sức sống, ngay cả huynh cũng rất tuyệt vọng.



Vẻ mặt biến sắc, Bách Linh mắng:



- Huynh còn tâm tình nói xạo nữa.



Lục Vân thôi cười, nghiêm túc trả lời:



- Huynh không hề lừa các muội, thời khắc đó đúng là huynh đã chết. Huynh hiện nay cơ thể huyết nhục mới làm lại, nguyên thần hồi sinh, dĩ nhiên đã không còn giống như ngày trước.



Kinh ngạc nhìn chàng, Bách Linh nghi hoặc nói:



- Sao lại có khả năng như vậy? Với tu vi hiện nay của huynh, ngay cả Thiên Sát cũng không phải là đối thủ, sao lại dễ dàng chết đi như vậy?