Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1091 : Quần hùng tụ thủ

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Hư Vô tôn chủ điềm nhiên đáp:



- Có khách từ xa đến, Hư Vô giới tự nhiên phải nghênh đón ở đây.



Liệt Thiên quan sát tình cảnh của Hư Vô tôn chủ, kinh ngạc nói:



- Ngươi hẳn chính là ông chủ của Hư Vô chăng?



- Không sai, hiện nay ta chính là chủ nhân nơi này, ngươi cứ gọi ta Hư Vô tôn chủ là được rồi.



Giọng nói bình thản, Hư Vô tôn chủ không biểu hiện một chút nào vẻ hận thù. Đây là do tu vi của ông đã đến cảnh giới trong lòng căn bản không hề có thù hận chăng?



Lúc này, Vu Thần và Hách Triết cũng tiến vào rồi. Thấy tình hình như vậy, Vu Thần cười nói:



- Phong cảnh nơi này không tồi chút nào, khó trách người đời cứ mãi tìm cách này cách kia để chạy đến nơi này.



Lăng Thiên giận dữ nhìn lão, quát lên:



- Vu Thần, ngươi làm gì Bạch Quang rồi? Còn không nhanh thả ông ấy ra đây.



Liếc Lăng Thiên, Vu Thần hừ nhẹ nói:



- Đây có phải là đạo đãi khách của Hư Vô Giới Thiên chăng?



Lăng Thiên giận dữ nói:



- Ngươi mà coi là khách thế nào, ngươi…



Hư Vô tôn chủ phất tay ngăn lại nói:



- Người từ xa đến là khách, chớ để người ta cười chê.



Vu Thần cười nói:



- Chủ nhân còn biết được đại thể, biết được lễ phép.



Liệt Thiên không kiên nhẫn chờ hai người nói nhảm, nói thẳng vào chủ đều:



- Như Sương ở đâu, hãy nhanh chóng giao nàng ra đây. Nếu không chớ trách bổn hoàng ra tay hủy diệt nơi này.



Thấy Liệt Thiên nóng nảy như vậy, Hư Vô tôn chủ nói:



- Yêu Hoàng hà tất phải gấp, ngươi muốn đến đây cứu người hay lại muốn hủy diệt Hư Vô Giới Thiên của ta đây?



Liệt Thiên lạnh lùng đáp:



- Thế phải xem tình hình thế nào, nếu như các ngươi thả người, bổn hoàng có thể tính đến chuyện bỏ đi. Nếu như không thả người, thế đừng trách bổn hoàng.



Hư Vô tôn chủ không chút hoảng loạn, bình tĩnh lên tiếng:



- Nếu như ta dùng sinh mạng Bạch Như Sương nào uy hiếp ngươi, khiến ngươi ra tay giết chết Vu Thần, sau đó mới thả người, lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào?



Liệt Thiên nghe vậy thất kinh, chất vấn lại:



- Bổn hoàng làm sao có thể tin được ngươi đây?



Hư Vô tôn chủ bình tỉnh nói:



- Ngươi lại không tin thì có thể làm gì được đây?



Liệt Thiên trầm ngâm. Câu này đã đánh đúng vào điểm yếu của Liệt Thiên, cho dù Hư Vô tôn chủ có giữ chữ tín hay không, chỉ cần Bạch Như Sương còn ở trong tay đối phương, Liệt Thiên thế nào cũng có phần kiêng kỵ.



Vu Thần nghe những lời này, cười âm hiểm lên tiếng:




- Khó có dịp mọi người đều tụ lại ở đây, hôm nay đến đây kết thúc mọi chuyện cho xong.



Liệt Thiên hờ hững nói:



- Cái gì mà xong hết mọi chuyện? Bổn hoàng đến đây chỉ để cứu người, không có hứng thú gây chuyện với ngươi.



Âm Đế cười khinh miệt nói:



- Sao vậy? Ngươi sợ rồi chăng?



Liệt Thiên lạnh lùng tàn khốc nói:



- Bổn hoàng mà sợ ngươi? Quả thực đáng cười quá.



Vu Thần cười tà đạo nói:



- Sợ và không sợ, thử qua không phải là biết ngay thôi sao?



Huyền Dạ quát lên:



- Vu Thần ngươi bớt chia rẽ li gián nơi đây, có bản lĩnh ngươi hãy xông lên.



Trừng Huyền Dạ, Vu Thần toàn thân lóe lên ánh âm u, một luồng sát khí vô hình bay đến.



- Bổn thần đang nói chuyện, chưa đến lượt ngươi xen miệng vào.



Liệt Thiên thân thể lóe lên xuất hiện trước Huyền Dạ, ngăn sát khí của Vu Thần lại, lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:



- Muốn động thủ thì cứ tìm ta, không cần phải làm trò làm phép như vậy.



Thấy không khí giữa bọn họ khẩn trương, Hư Vô tôn chủ mở miệng nói:



- Tất cả mọi ân oán, sớm muộn cũng phải kết thúc, các vị không thấy lúc này trở mặt thì có lợi cho Hư Vô giới ta chăng?



Vu Thần và Liệt Thiên nghe vậy sửng sốt, đều phát hiện lời của Hư Vô tôn chủ hơi cổ quái, ông ta vì sao lại nói thẳng ra như vậy? Ông ta quả thật tự tin có thể thu thập tất cả bốn cao thủ trước mắt mà không sợ gì, hay còn có dụng ý khác đây?



Thiên Sát ánh mắt kì dị nhìn Hư Vô tôn chủ, trầm giọng nói:



- Đủ bá lực, không hổ là Thái Sơn Bắc Đẩu của Tu Chân giới, cũng là người sáng lập Hư Vô giới.



Âm Đế khinh bỉ nói:



- Chớ khoa trương hắn, ta thấy hắn không hề đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, nếu không sao có thể vài ngàn năm chưa suy yếu, liên tục nắm thiên hạ trong tay.



Hư Vô tôn chủ trả lời:



- Không hổ là cố nhân, Âm Đế xem ra vẫn nhớ rõ về bổn tôn chủ mới như ngày nào.



Âm Đế hận thù trả lời:



- Nếu có thể quên đi, bổn đế đã sớm quên rồi. Đáng tiếc lại không thể quên được.



Hư Vô tôn chủ điềm nhiên nói:



- Vài ngàn năm trôi qua rồi, cừu hận trong lòng ngươi vẫn y vậy không tiêu tan, làm sao có thể tốt lành được.



Âm Đế giận dữ trả lời:



- Câm miệng, bổn đế không muốn nghe ngươi nói hươu nói vượn, chúng ta sớm kết thúc thôi.



Nói rồi khí tức quanh người chuyển sang lạnh lẽo, một luồng khí tàn nhẫn ngập tràn bốn phía.