Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1096 : Quyết chiến chi tiền (trước khi quyết chiến)
Ngày đăng: 04:55 22/04/20
Hư Vô tôn chủ nói:
- Có một số chuyện không nhất định chỉ có một kết quả, chỉ cần đạt đến kết cục chúng ta mong muốn cũng đều tính là thắng lợi rồi.
Lăng Thiên không hiểu, nghi hoặc nhìn Hư Vô tôn chủ, chìm vào trầm tư.
Trong trận, Vu Thần âm hiểm nhìn Lục Vân, lạnh lẽo nói:
- Ngươi cũng đã đến rồi, quả thật càng lúc càng thú vị.
Lục Vân nhẹ nhàng hạ xuống đất, nhìn Vu Thần:
- Nơi này ta phải đi qua, cũng là nơi ngươi phải đi qua, vì thế ngươi không nhất thiết phải quá kinh ngạc.
Vu Thần cười lạnh nói:
- Nơi nào chắc chắn phải đi qua, ngoại trừ ngươi và ta, còn có không ít người khác, ngươi cũng chớ có quên.
Lục Vân điềm nhiên nói:
- Đúng thế, ngoại trừ ta ngươi, còn có người khác, đây chính là định mệnh.
Vu Thần hai mắt khép hờ, hỏi lại:
- Định mệnh? Có ý gì đây? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lục Vân nói:
- Người vận mệnh có thể điều khiển thiên hạ đều ở nơi này, ngươi nói xem dự báo điều gì đây?
Hiểu được lời của Lục Vân, Vu Thần cười lạnh nói:
- Nói đúng lắm, những người phải đến đều đến rồi, nhưng ai là người chiến thắng cuối cùng đây?
Lục Vân cười nhẹ nói:
- Dù sao không phải là ngươi, điểm này ta có thể khẳng định được.
Vu Thần hừ giọng nói:
- Đừng vội kết luận quá sớm, chưa đến lúc cuối cùng, bất cứ chuyện gì đều có thể biến đổi khác thường.
Lợi dụng hai người nói chuyện, Liệt Thiên nhanh chóng đến bên Bạch Như Sương, đưa tay ôm nàng vào trong lòng.
- Như Sương, nàng có bị gì nặng nề không?
Nằm trong lòng Liệt Thiên, Bạch Như Sương khóc như mưa, nhưng lại không hề thành tiếng. Điều này khiến Liệt Thiên sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ ngay, rồi dùng thực lực cực mạnh của mình phá giải cấm chế của Lăng Thiên trên người nàng .
Ôm lấy thân thể Liệt Thiên, Bạch Như Sương khóc lóc nói:
- Thiên, thiếp sợ không còn được nhìn thấy chàng nữa.
Ôm chặt lấy thân thể nàng, Liệt Thiên an ủi:
Nghĩ đến đây, Vu Thần giận dữ căm tức nhìn Lục Vân quát lên:
- Không cần phải đắc ý, cục diện hiện nay, ai động thủ trước, ai sẽ là người chết trước. Ngươi tìm bổn thần, tuy nói kết thúc ân oán, lại cũng đưa bản thân vào tuyệt cảnh.
Lục Vân hờ hững nói:
- Lời này nghe rất êm tai, nhưng chỉ bằng vào chuyện này muốn thuyết phục ta, khiến ta bỏ qua cho ngươi, thế thì rõ ràng còn kém chút.
Vu Thần giận vô cùng, rống lên:
- Lục Vân đáng chết, ngươi nếu muốn tìm đường chết, hà tất phải đạp lên bổn thần?
Lục Vân cười tà dị nói:
- Ai khiến chúng ta quen thuộc nhất? Ta không chiếu cố ngươi, lẽ nào lại chiếu cố người khác đây?
Thấy Lục Vân một lòng muốn chống đối mình, Vu Thần lập tức bỏ hết nổi giận, âm hiểm nói:
- Đây là ngươi tự tìm, không nên trách bổn thần trước đó không nhắc nhở cho ngươi.
Lục Vân cười cười, vẻ mặt phức tạp nói:
- Thật ra ta tìm ngươi, so với bọn họ tìm ngươi, kết quả lại tốt hơn một chút.
Vu Thần căn bản không tin, quát lên:
- Thúi lắm, ai tìm ta đều tốt hơn là ngươi tìm ta.
Thấy lão không tin, Lục Vân cũng không giải thích quá nhiều, vẻ mặt điềm nhiên nói:
- Bớt nói xàm, mọi ân oán hãy để chúng ta kết thúc hoàn toàn ở nơi này.
Vu Thần trừng Lục Vân, chần chừ một lúc, đột nhiên hỏi lại:
- Lục Vân, ân oán giữa hai chúng ta dường như còn chưa đến mức phải quyết trận sinh tử?
Lục Vân cười cười, hỏi ngược lại:
- Lúc này đây, điều đó còn quan trọng nữa không?
Vu Thần nói;
- Sao lại không quan trọng? Nếu không phải cừu địch sinh tử, ân oán giữa chúng ta hẳn phải để sau này mới tính đến. Ngươi hiện nay phải kết thúc những chuyện đại sự quan trọng sinh tử trước đã, mà không phải tính toán chuyện nhỏ bé giữa ngươi và bổn thần.
Lắc đầu nhè nhẹ, Lục Vân cảm xúc nói:
- Vu Thần à, ngươi tốn hết hơi, đơn giản là muốn ta dừng tay, sau đó mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, dự tính phá vỡ lời nguyền ông trời đặt lên trên người của ngươi. Nhưng ngươi biết chăng? Ngươi đã bị định sẵn phải thất bại không nghi ngờ gì, bởi vì đó là định mệnh của ngươi.
Vu Thần giận dữ nói:
- Chỉ nói bậy bạ, chỉ cần ta vượt trên chín tầng trời, ta liền có thể thay đổi vận mệnh.