Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1097 : Quan vu truyền thuyết (Nói về truyền thuyết)
Ngày đăng: 04:55 22/04/20
Lục Vân nhìn lão, ánh mắt thương xót hỏi lại:
- Trong bốn đại cao thủ ở nơi này, ngươi nói xem với thực lực của ngươi có thể thu thập được ai? Thiên Sát, Địa Âm ngươi không phải là địch thủ, Liệt Thiên thực lực kinh người, vừa hay tương khắc với chính ngươi, vì thế ngươi cũng không cách nào chiến thắng. Chỉ còn lại Hư Vô tôn chủ, ngươi càng không phải là đối thủ. Như vậy, ngươi muốn ngồi không hưởng lợi, cơ hội chỉ khoảng một phần ngàn, ngươi cho mình có được may mắn này sao?
Vu Thần cười lạnh đáp:
- Đánh vào lòng người trước, đánh lấy thành sau. Muốn thành đại sự không nhất định phải liều mạng thẳng thắn.
Nghe vậy bật cười, Lục Vân liếc mọi người, hỏi ngược lại:
- Câu này có lý một chút, nhưng ngươi cho ngoại trừ ngươi ra, những người khác đều là ngu ngốc cả sao? Thiên Sát, do sát khí mà thành, nhưng lại tuyệt đối không phải sinh ra tuân theo trời đất. Địa Âm, tà mị quỷ dị, chính là do âm độc tà sát mạnh mẽ tạo thành, nhưng hắn cũng không phải do tụ lại khí địa âm trong truyền thuyết mà thành. Yêu Hoàng Liệt Thiên, lai lịch của hắn hơi thần bí, nhưng hắn thiếu đi chút may mắn, nếu không ngày trước hắn đã thống nhất Thất giới, đáng tiếc bây giờ lại trễ đi một chút.
Vu Thần hừ giận nói:
- Chớ có vẽ rồng vẽ rắn trước mặt bổn thần, những điều ngươi biết được đó, bổn thần không điều gì không biết.
Lục Vân hỏi lại:
- Phải vậy chăng? Thế ta hỏi ngươi, Thiên Sát đến từ nơi đâu?
Vu Thần hừ giọng nói:
- Thiên Sát, chính từ sát khí tạo thành, chính là do khí lệ sát của thế gian sinh ra, điều này trong Tu Chân giới đã sớm lưu truyền, ngươi hà tất phải hỏi vấn đề rõ ràng ngây ngô như vậy?
Bật cười lạnh nhạt, Lục Vân ánh mắt nhìn qua mọi người, điềm nhiên đáp:
- Phải vậy chăng? Chư vị ở đây thấy đáp án là chính xác hay không vậy?
Thiên Sát không nói, Âm Đế cũng không nói, rõ ràng bọn chúng không muốn đáp lại vấn đề này.
Liệt Thiên chần chừ một chút, Huyền Dạ lại mở miệng đáp:
- Theo truyền thuyết đúng là như vậy.
Lục Vân hỏi tới:
- Truyền thuyết bắt nguồn từ đâu? Có thật như vậy hay không?
Huyền Dạ ngây ra trả lời:
- Điều này không nói rõ được, dù sao truyền thuyết thật giả khó lường.
Lăng Thiên thấy Lục Vân hỏi đến chuyện này, hơi mất kiên nhẫn nói:
- Bớt nói lung tung đi, muốn động thủ thì động thủ, đừng lãng phí tinh lực ở đây như vậy.
Lục Vân trừng ông ta, ánh mắt sắc bén như đao thật khiến cho nguyên thần Lăng Thiên run lên, vốn đang hình người lập tức thu lại thành một quầng lơ lửng tại chỗ.
- Không rõ lý do đừng có nhúng miệng vào.
Lăng Thiên giận dữ nói:
- Chuyện cũ của Thiên Sát không hề quan hệ đến ngươi, bởi vì ngươi không có cơ hội đối địch với hắn. Nhưng nếu như ngươi quả thật hiếu kỳ muốn biết, bổn tôn chủ cũng có thể cho ngươi biết một chút.
Vu Thần lạnh nhạt nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta không thắng được Lục Vân?
Hư Vô tôn chủ từ chối cho ý kiến lên tiếng:
- Thắng bại đúng sai, mọi chuyện đều ở tâm. Ai thắng ai thua, ông trời đã định sẵn.
Vu Thần hừ lạnh nói:
- Nói ra như vậy, mọi thứ đã sớm định đoạt, bổn thần gấp rút cũng vô dụng, ngược lại hẳn muốn nghe qua chuyện của Thiên Sát.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Nếu như ngươi muốn nghe, bổn tôn chủ sẽ nói cho ngươi một đoạn chuyện cũ, cũng để cho mọi người hiểu được tình thế nhân gian năm xưa.
Thiên Sát vừa nghe, gằn giọng nói:
- Không được nhắc đến, nếu không đừng trách bổn sát vô tình.
Hư Vô tôn chủ lên tiếng:
- Thiên Sát, ngươi lại không muốn biết người thật sự năm xưa phong ấn ngươi là ai phải không?
Thiên Sát giận dữ nói:
- Chớ vội xảo ngôn chối bỏ, ngày trước ngoại trừ ngươi ra còn có ai nữa đây?
Hư Vô tôn chủ lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi, ngày đó phong ấn ngươi và Âm Đế hoàn toàn không phải bổn tôn chủ. Nhớ lại chuyện vài ngàn năm trước, lúc đó chỉ có Thiên Chi Đô, còn chưa có Cửu Thiên Hư Vô giới. Lúc đó ngươi và Âm Đế đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, dùng thực lực cực mạnh quét sạch thiên hạ, chỉ trong ba tháng đã giết trên vạn người tu đạo có danh tiếng, khiến cho nhân gian rung động, trời đất phải khiếp đảm, không ai dám đối địch. Lúc đó, ngươi và Âm Đế, một Nam một Bắc, hai bên quan hệ phức tạp, không hề liên thủ mà cũng không đối địch, tùy ý tàn sát nhân sĩ Tu Chân giới, khiến trời và người đều phẫn nộ, vô số người cố gắng phản kích. Nhưng hai người bọn ngươi thực lực kinh người, trong lúc đó có thể nói là vô địch thiên hạ, bất cứ sinh linh nào gặp bọn ngươi đều chỉ có con đường chết, khiến cho các ngươi mang ác danh là Thiên Sát và Địa Âm. Có được uy danh rồi, các ngươi hoàn toàn không ngừng tay, ngược lại càng táo tợn hơn nữa, muốn tiêu diệt nhân thế. Như vậy, chuyện này liền khiến hai phái tiên tu chân ẩn thế không xuất hiện phải nổi giận, bọn họ phái cao thủ giao chiến kịch liệt với các ngươi, cuối cùng phong ấn các ngươi.
Thiên Sát giận dữ nói:
- Chỉ nói bậy, căn bản không có phái tiên tu chân nào cả, tất cả đều do ngươi cải sửa sự thật.
Âm Đế nói:
- Thiên Sát nói không sai, ngày đó cao thủ trong Tu Chân giới, bao gồm cả Linh tôn của Thiên Chi đô đều từng xuất hiện giao chiến với chúng ta, tại sao chưa từng thấy qua được cao thủ của phái tiên nào cả?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Ngày đó, Cửu Thiên Hư Vô giới còn chưa từng được sáng lập. Nhưng sau khi các ngươi xuất hiện rồi, mới có Cửu Thiên Hư Vô giới. Nguyên nhân bên trong chuyện này, chúng ta ai cũng biết rõ trong lòng, tạm thời không nhắc đến. Còn người phong ấn các ngươi, các ngươi cứ mãi cho là ta, đó là bởi vì khi đó người giao chiến với các ngươi đều là hạng tu vi tinh thâm, toàn thân lúc nào cũng có mây mù che mặt, điểm này vô cùng tương tự với bổn tôn chủ, vì thế mới khiến các ngươi bị ngộ nhận mà thành.
Âm Đế hừ lạnh nói:
- Bị ngộ nhận? Ngươi cho chúng ta là những đứa trẻ lên ba sao? Nhân gian lúc đó duy chỉ có ngươi tu vi cao nhất, đã từng kịch chiến với chúng ta không phân cao thấp. Thử hỏi thiên hạ ai có thể so được đây?