Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1098 : Bối hậu chân tướng (Chân tướng thật sự ẩn giấu)

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Hư Vô tôn chủ lắc đầu trả lời:



- Sai, hoàn toàn sai lầm. Ngày đó vì đối phó với các ngươi, bổn tôn chủ đúng là có xuất hiện giao chiến. Nhưng sau đó vì chuyện Hư Vô giới, liền không còn tinh lực để ý đến, điểm này các ngươi trong lòng hiểu rõ. Đợi sau khi ta sáng lập Hư Vô giới rồi, lúc đó các ngươi đều đã bị phong ấn, ta đã điều tra nhiều mặt, cuối cùng mới biết được người phong ấn các ngươi là ai.



Thiên Sát nghi ngờ nói:



- Ngươi nói thật sao?



Hư Vô tôn chủ nói:



- Chuyện đã nhiều năm, ta lừa các ngươi để làm gì đây?



Âm Đế nói:



- Ngày đó phong ấn bổn đế thật sự là người nào vậy?



Hư Vô tôn chủ đáp:



- Ngày đó để đối phó với ngươi, cao thủ nhân gian và cao thủ Hải vực liên thủ công kích, nhưng không làm được gì ngươi cả. Lúc đó, một cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện, sau khi đánh ngươi trọng thương liền dùng Thánh Long phù phong ấn ngươi, chuyện có phải là như vậy không?



Âm Đế đáp:



- Không sai, tình hình ngày đó đúng là như vậy, ta cứ mãi cho là người phong ấn ta chính là ngươi.



Hư Vô tôn chủ nói:



- Người này lai lịch thần bí, khi ta muốn tra xét thì người đó đã biến mất, ta chỉ biết người này đến từ vùng đất cực Bắc, theo truyền thuyết là cao nhân của Thiên Ngoại Động Thiên, nghe nói Thánh Long phù chính là bảo vật trấn sơn của Thiên Ngoại Động Thiên.



Âm Đế kinh ngạc nói:



- Thiên Ngoại Động Thiên? Danh tự này đúng là có nghe qua, nhưng ai có thể khẳng định ngươi không cố ý lừa ta đây?



Thiên Sát nói:



- Âm Đế bị cao thủ Thiên Ngoại Động Thiên phong ấn, thế người phong ấn bổn sát là ai đây?



Hư Vô tôn chủ nói:



- Người phong ấn ngươi xuất thân từ Hải vực, người đó được xưng tụng là phái tiên thần bí nhất trong trời đất – cao nhân của Thiên Địa môn!



Thiên Sát gằn giọng nói:



- Thiên Địa môn? Ngươi có chứng cứ gì đây?



Hư Vô tôn chủ đáp:



- Không có chứng cứ, bởi vì ta hoàn toàn không gặp qua người đó.



Lục Vân ở gần đó trước giờ im lặng lại lên tiếng:



- Điểm này ta có thể chứng minh, bởi vì Thiên Uy lệnh vốn xuất thân từ Thiên Địa môn.
Vu Thần hơi khiếp sợ, tâm tình kích động nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau khi trầm tư giây lát, ánh mắt nhìn Lục Vân lạnh giọng nói:



- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải bắt đầu thôi.



Lục Vân đáp:



- Cũng tốt, định mệnh sắp sẵn, bỏ chạy cũng vô nghĩa. Giữa hai chúng ta cuối cùng phải có một kết thúc.



Vu Thần toàn thân cuồng phong nổi lên bốn bề, lạnh lùng tàn khốc nói:



- Xuất thủ đi, chiêu thứ nhất để ngươi ra tay trước.



Lục Vân nghe vậy vẻ mặt kỳ dị, điềm nhiên lên tiếng:



- Trước khi động thủ ta có một chuyện muốn nói rõ, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ba lần, thế thì hôm nay ước định dùng ba chiêu, nếu ba chiêu qua rồi ngươi không thua, ân oán giữa chúng ta từ nay xem như xóa bỏ.



Vu Thần hai mắt khép hờ, hỏi lại:



- Lục Vân, ngươi không thấy quá cuồng vọng sao?



Lục Vân đáp:



- Cuồng vọng của ta đối với ngươi chưa chắc không phải là một chuyện tốt chăng?



Vu Thần gật đầu nói:



- Nói đúng, nếu như ngươi đã có tự tin như vậy, bổn thần đáp ứng ngươi. Hy vọng sau này ngươi chớ hối hận.



Lục Vân lạnh nhạt trả lời:



- Dùng toàn lực, chỉ ba chiêu là đủ rồi. Ngươi chuẩn bị đi thôi.



Nói rồi toàn thân ánh sáng hiện lên, làn sáng bảy màu tỏ ra xung quanh, hình thành một vầng mây bảy màu dưới chân chàng, trên đầu hình thành một vòng sáng, bốn bề hình thành kết giới phòng ngự màu sắc không đồng đều, tổng thể nhìn thấy có sức rung động vô cùng.



Vu Thần vẻ mặt cảnh giác, toàn thân sương xám dao động nhấp nhô, khí thế to lớn liền phát ra, khi gặp phải làn sáng bảy màu của Lục Vân liền tranh đấu kịch liệt, những âm thanh sấm sét dày đặc cùng với hoa lửa chói mắt vang lên trong đại điện không ngừng.



Bốn bề, cuồng phong đột nhiên nổi lên, vô số dòng xoáy di động qua lại cuốn vào trong không ít hoa lửa bé nhỏ, khiến nó sáng lên nhàn nhạt.



Ở tại chỗ, trên người Vu Thần ánh sáng thẫm lưu động, vô số phù chú cổ quái lúc ẩn lúc hiện hệt như ngàn vạn con quái thú, lúc thì gào thét bay ra, nuốt lấy sức mạnh thần thánh phát ra từ người Lục Vân, lúc thì ẩn nấp không thấy, hóa thành kết giới quỷ dị bảo hộ thân thể Vu Thần.



Chăm chú nhìn tình cảnh này, Lục Vân điềm nhiên cất tiếng:



- Chiêu thứ nhất, Kiếm Phá Thiên Địa!



Nói rồi hai tay giơ cao, ánh sáng lưu động toàn thân nhanh chóng tụ lại, rồi từ lòng hai bàn tay của chàng phóng ra, hình thành ngàn vạn làn sáng bảy màu xoay tròn phân bố trên đỉnh đầu của Vu Thần.



Những làn sáng này vô cùng thần kỳ, sau khi thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Vân liền nhanh chóng to lên, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng với màu sắc khác nhau, công thẳng đến Vu Thần theo một quy luật nhất định.



Chăm chú nhìn công kích của Lục Vân, trong lòng Vu Thần có cảm giác quái dị.