Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1102 : Tân đích tuyển trạch (Chọn lựa mới)

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Ngây ngốc nhìn vật trong lòng bàn tay, Hách Triết kêu lên điên cuồng một tiếng, mang theo Thất Tuyệt Phích Lịch xà bị trọng thương, như nổi điên chạy thẳng ra ngoài điện.



Lúc này, Bách Linh không hề ngăn lại, mặc hắn rời đi. Chỉ trong chốc lát, tiếng la bi thảm thê lương liền nhanh chóng đi xa.



Chăm chú nhìn cửa Hư Vô đại điện, mọi người trong điện vẻ mặt khác nhau.



Cao hứng vì kết quả của Vu Thần, hay than thở cho những điều cả đời hắn gặp phải?



Trước đây, Vu Thần dương danh thiên hạ, hiện nay lại bị hủy diệt như vậy. Điều này đối với những người ở đó như một lời cảnh tỉnh, nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận.



Thở dài u oán, Lăng Thiên hơi thất vọng, nhỏ nhẹ nói:



- Không lâu trước đây, lão làm sao nghĩ được kết quả hiện nay? Có lẽ, khi còn sống là một loại mệt mỏi, vì thế hắn chờ đợi thay vì phải rời đi.



Nghe vậy, mọi người trong lòng chấn động. Câu nói tùy tiện của Lăng Thiên lại chứa đựng hương vị thương cảm, nói ra một số triết lý cuộc sống nào đó, khiến cho những người ở đây có một cảm giác bi thương không biết tên.



Có lẽ, khi bản thân bước tiếp con đường của Vu Thần, lúc đó mới có thể cảm nhận rõ ràng được loại tâm tình này.



Thôi không suy tư, Lục Vân nhìn mọi người, điềm nhiên nói:



- Chuyện xưa của Vu Thần đã kết thúc rồi, tiếp theo đến lượt của vị nào đây?



Âm Đế không nói, Thiên Sát trầm ngâm, Hư Vô tôn chủ lại không chút động tĩnh.



Liệt Thiên vẻ mặt lo lắng, thấy mọi người không nói gì cả, nóng nảy lên tiếng:



- Lục Vân, ngươi muốn thế nào mới có thể ra tay, cứ nói thẳng ra đi.



Nhìn vẻ mặt lo lắng của Liệt Thiên, Lục Vân trầm ngâm nói:



- Hỏi ngươi một vấn đề, thiên hạ và Bạch cô nương, ngươi muốn cái nào?



Liệt Thiên sửng mình. Vấn đề này Bạch Như Sương cũng đã từng hỏi qua, không ngờ được bây giờ lại đổi thành Lục Vân.



Quay đầu, Liệt Thiên nhìn thiếu nữ mê hồn trong lòng Huyền Dạ, chần chừ nói:



- Không thể đổi vấn đề khác sao?



Lục Vân đáp:



- Có một số chuyện không thể lựa chọn, chỉ có thể đối mặt với nó mà thôi. Đối với hiện tại, nếu cô nương ấy hoàn hảo không chút thương tổn, giữa chúng ta lại sẽ có một loại định mệnh khác.



Liệt Thiên không nói, chìm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường, Bạch Như Sương và thiên hạ đều là những thứ cả đời Liệt Thiên mơ ước nắm giữ.



Chăm chú nhìn tình cảnh hai người, Âm Đế truyền âm cho Thiên Sát:



- Vu Thần đã chết, tiếp theo nếu Lục Vân giao chiến với Hư Vô tôn chủ, chúng ta liền có thể bỏ đi quyết định ban đầu.



Thiên Sát nói:



- Suy nghĩ không sai, nhưng ta thấy Lục Vân sẽ tìm đến chúng ta trước tiên.



Âm Đế lo sầu:



- Điểm này ta cũng rất lo âu, với tu vi hiện nay của hắn, một khi tìm đến chúng ta, ai cũng không chiếm được phần hơn. Đến lúc đó, còn lại Hư Vô tôn chủ tất nhiên sẽ làm ngư ông hưởng lợi.


Cũng cùng lúc đó, Thiên Sát lóe lên đi mất, chỉ một lát sau đã xuất hiện ở giữa đại điện, phất tay đánh ra một chưởng, mục tiêu ngay đúng vào vầng mây sáng biến ảo bất định.



Hành động như vậy khiến người ta kinh ngạc. Tất cả mọi người trừ Hư Vô tôn chủ và Âm Đế ra, ai cũng không biết rõ lý do.



Lúc này, Lăng Thiên hô lên thất thanh, ý đồ muốn ngăn lại, đáng tiếc có lòng nhưng không còn sức mạnh.



Nhưng một chưởng cực mạnh đó của Thiên Sát cuối cùng cũng chưa từng đánh trúng vào vầng mây sáng kia.



- Một chưởng nhẹ nhàng, mấy ngàn năm chịu đau khổ dằn vặt liền hóa thành nước trôi đi, ngươi quả thật cam lòng chăng?



Ánh tím lóe lên, Hư Vô tôn chủ lắc mình xông đến vừa hay ngăn được một chiêu hủy diệt kia của Thiên Sát.



Gầm lên giận dữ, Thiên Sát hung hăng nói:



- Cút đi, nếu không bổn sát sẽ diệt ngươi trước.



Hư Vô tôn chủ đứng yên tại chỗ, điềm nhiên nói:



- Thiên Sát, ngươi quả thật không một chút tiếc nuối sao, cố tình muốn làm cá chết cũng phá hư lưới sao?



Giận dữ nhìn Hư Vô tôn chủ, Thiên Sát điên cuồng la lên:



- Tiếc nuối? Ha ha ha Chuyện này có thể tùy thuộc vào ta chăng?



Hư Vô tôn chủ nói:



- Thiện ác là từ tâm, đúng sai chỉ là ý niệm. Ngày đó các ngươi nếu bình tĩnh xử lý, làm sao đến lúc này sa tới bước khốn khổ đây?



Thiên Sát giận dữ nói:



- Câm miệng, chuyện quá khứ chớ có nhắc đến nữa, có ân oán gì chúng ta kết thúc bây giờ.



Lắc đầu thở dài, Hư Vô tôn chủ hơi cảm xúc nói:



- Nếu kết thúc mọi thứ, ngươi hà tất phải để ý chuyện trước đây.



Lăng Thiên hiếu kỳ nói:



- Tôn chủ, thật ra từ trước đến giờ bọn chúng ẩn chứa cái gì vậy, vì sao người vài lần đề cập đều muốn nói lại thôi vậy?



Lời này vừa phát ra, trong điện Liệt Thiên, Huyền Dạ, Lục Vân, cửa điện bốn cô Bách Linh đều quay đầu nhìn lại, rõ ràng rất cảm thấy hứng thú với chuyện xưa của Thiên Sát.



Thấy Lăng Thiên hỏi vậy, Hư Vô tôn chủ trầm ngâm một lúc, ánh mắt quét qua Thiên Sát và Âm Đế, nhẹ giọng nói:



- Về chuyện này, thật ra dính dáng đến rất nhiều thứ. Ngày đó …



- Ồ, chủ nhân, người coi nhanh, Bạch cô nương …



Huyền Dạ đột nhiên la lên thất thanh, cắt lời của Hư Vô tôn chủ.



Chỉ thấy Bạch Như Sương trong lòng Huyền Dạ lúc này mái tóc đen tuyền lúc này bạc trắng, dung mạo xinh đẹp chớp mắt cũng chuyển thành già nua, phảng phất như một đóa hoa bị héo rũ, chớp mắt liền tàn tạ.



Liệt Thiên thấy vậy, giận dữ gào thét, điên cuồng la lên:



- Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Như Sương, Như Sương, nàng chớ có dọa ta, nàng trả lời ta đi.