Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 137 : Ma Thần Viên Huyết

Ngày đăng: 04:45 22/04/20


Tiếu ngư nhân sau khi vung tay đánh tan trụ nước do Ngọc Tiêu Sinh đánh tới, hắn nhìn Đồ Thiên đang đứng ở trên không mặc nhiên nói:



- Ta bất quá chỉ là Ma thần Viêm Huyết đến từ Ma vực huyết giới mà thôi. Lúc nãy ngươi đã giết con thú ta dùng để cưỡi là Ma Giao Long có phải không? quả thật đao pháp của ngươi rất lăng lệ và bá đạo, xem ra xuất thân của ngươi từ Đồ Long Môn mà ra. Ta cũng không ngạc nhiên khi thấy ngươi can đảm đến như vậy, dám ngăn cản rồi giết luôn con thú của ta. Hiện tại ta cũng đã lĩnh giáo qua bản lĩnh của ngươi, xét cho cùng thấy cũng có thể cùng ta giao thủ chứng tỏ Đồ Long trảm cũng được coi là tuyệt học.



Nói vừa dứt lời, Ma thần Viêm Huyết thân ảnh vô thanh vô tức đã xuất hiện ngay trước mặt Đồ Thiên tốc độ nhanh tới mức khiến cho Đồ Thiên kinh hãi thối lui ba trượng.



Khua một vòng cây cần câu trong tay, Ma thần Viêm Huyết cười một cách diễu cợt nói:



- Đao pháp thì còn khá, tuy nhiên đảm lược đó của ngươi vẫn còn kém một chút. Tiểu tử, hãy mau tiếp chiêu.



Hắn vung cần câu lên, chiếc cần câu nhỏ bé không có gì đặc biệt lại có thể tự co duỗi trông vô cùng quỷ dị, chỉ thấy ngân quang nhỏ như vô số châm ảnh phủ kín bầu trời nhằm hướng Đồ Thiên lao tới.



Thân ảnh Đồ Thiên nhanh chóng tránh sang một bên, thanh đao trong tay hắn luân chuyển như bay phát ra những tiếng rú, kèm theo đó là đạo xích hồng đao mang cường thịnh nhanh chóng tụ thành một đám mây hồng nhắm MatThần Viêm Huyết đánh trả. Sau khi đỡ được chiêu thức của Ma thần Viêm Huyết, Đồ Thiên lạnh lùng đáp:



- Cứ thử xem là can đảm của ta nhỏ, hay là Ma thần ngươi chỉ là hư danh.



Ma thần Viêm Huyết cất tiếng cười thách thức nói:



- Đồ trảm đệ nhị thức - Xích luyện huyết diễm he he... cũng không tệ, có chút hỏa hầu đấy, chỉ không biết được những chiêu khác ngươi đã luyện tới đâu.



Nói xong thân ảnh Viêm Huyết vút lên tỏa khắp tứ phương, từ một biến ra hàng nghìn, hàng vạn bóng ảnh khác nhau dày đặc xung quanh Đồ Thiên. Những bóng châm ảnh rực rỡ ngân quang đầy trời trông thật đẹp mắt, hắn định lấy phương thức Vô khổng bất nhập mà tìm điểm yếu giữa đao pháp của Đồ Thiên rồi mới tiến hành tấn công. Trên trời nhân ảnh chuyển động nhanh vô cùng, xích hồng đao mang cùng ngân sắc châm mang lẫn lộn giao thoa đan xen lẫn nhau, từng luồng kình khí mạnh mẽ sắc nhọn cuồn cuộn như sóng ngập trời vô cùng kinh nhân.



Ở phía mũi thuyền, Ngọc Tiêu Sinh dùng chân khí đưa con thuyền lui về phía sau chừng hai mươi trượng tránh xa khỏi phạm vi hai bên giao chiến. Khẽ nhìn Lục Vân, Ngọc Tiêu Sinh nói:



- Xin hỏi quý tính của thiếu hiệp, không biết thiếu hiệp có thể ở đây bảo vệ cho mọi người để ta lên giúp Đồ Thiên một tay.



Khẽ cười nhẹ, Lục Vân nhìn lên song phương đang giao chiến ở trên không rồi thốt:



- Ta tên là Lục Vân, việc đó ta có thể tận lực chiếu cố, huynh đài không cần phải bận tâm, nhìn cục diện của trận đấu giữa hai người thì tạm thời Đồ Thiên chưa thể thất bại. Thật ra tu vi của Đồ Thiên rất lợi hại thật là hiếm có, với niên kỷ và đao pháp tu luyện dường đó chỉ sợ thế gian ít thấy, ta chỉ không hiểu Đồ Long môn là môn phái gì mà đao pháp có thể bá đạo đến như vậy.



Ngọc Tiêu Sinh im lặng nhìn về phía Đồ Thiên, lúc này Đồ Thiên trông giống như linh báo thân pháp nhanh như điện xẹt phối hợp với thanh đao lăng lệ vô song, còn phía đối diện thân hình Ma thần tựa như quỷ u linh phiêu phù bất định hoàn toàn không thể nhìn thấy thật là khó có thể suy xét. Hai kẻ một nhu một cương, một công một thủ, nhất thời bất phân thắng bại. Quay đầu lại nhìn Lục Vân, Ngọc Tiêu Sinh nói:



- Ta nghĩ Đồ Thiên là truyền nhân kiệt xuất nhất của Đồ Long môn, với tu vi hiện tại của hắn mà nói trong giới tu chân cũng không nhiều. Còn Đồ Long môn, đó là môn phái xuất hiện hàng nghìn năm trước, đến nay nhũng người biết về môn phái này cũng cực kỳ ít. Trước đây Thiên Kiếm viện luyện thành công tuyệt thế kỳ học Thiên Kiếm cửu quyết dương danh tứ hải thì mọi người ai ai cũng biết, nhưng cũng không có nhiều người biết rằng, trước đó cả nghìn năm từng có bốn môn phái cùng với Thiên Kiếm viện tề danh thiên hạ uy chấn Nhân gian. Trong đó gồm có Đồ Long môn cùng bản môn của ta là Minh Tiêu các, còn lại là Nguyệt Thần điện cùng Thiên Tàn tôn đều đã không xuất hiện trên Nhân gian cả ngìn năm nay. Có thể lần này cùng đồng thời cùng xuất hiện chăng?



Lục Vân nhẹ nhàng nói:



- Hóa ra là như vậy, thật là đã thất lễ. Lần này Ngọc huynh hiện thân trên Nhân gian cũng là về việc ma loạn có phải vậy không?



Nhìn Lục Vân cũng như Bách Linh một lượt, Ngọc Tiêu Sinh có chút ưu tư rồi trả lời:



- Càn khôn hạo kiếp đã xuất hiện, truyền thuyết nói không chỉ là ở Nhân gian mà cả tam gian thất giới cũng đều bị liên lụy, nhưng cuối cùng cục diện diễn ra như thế nào thì không ai có thể biết rõ. Theo truyền thuyết, thái âm hiện, thiên hạ loạn, yêu ma xuất, thất giới vô. Bởi vậy cho nên vô số ẩn thế thần bí môn phái cũng lần lượt hiện thế để tìm cách cứu vãn nhằm tránh kiếp nạn này. Ta tới đây cũng theo lệnh mà nhập thế ứng kiếp, chắc rằng sứ mệnh của Đồ Thiên cũng như vậy.


Chiếc thuyền đi ngược dòng vẫn cưỡi lên những con sóng đang cuồn cuộn tiến lên. Khi con thuyền đi thêm được một ngày và cập bến Cửu giang, Lục Vân cùng Bách Linh và mấy người trên thuyền chào tạm biệt. Lục Vân hỏi:



- Hai vị bảo trọng, chúng tôi đi trước một bước! Trong tương lai nếu có cơ hội thì sẽ có thể gặp lại. Không hiểu sau này hai người có kế hoạch gì không? hiện tại Nhân gian ma vật đang hoành hành và cuồng loạn vô cùng, chỉ sợ có vô số sự tình sẽ xảy ra cho nên mọi người nên hết sức cẩn thận.



Lạnh nhạt nhìn Lục Vân, Đồ Thiên nói:



- Tuỳ ngộ nhi an, bốn biển là nhà. Khi mà Nhân gian đâu đâu cũng thấy tung tích của Ma vật thì ở chỗ nào cũng như nhau cả thôi.



Ngọc Tiêu Sinh thở dài nói:



- Thế à, ở đâu cũng giống nhau sao? Lần này ngược dòng đi lên ta đã có ba việc cần phải làm, trước tiên là tới Thiên Kiếm viện xem môn pháí này có chút động tĩnh gì không. Những việc của tương lai tạm thời chưa thể nói được điều gì nhưng ta tin là ở tại Nhân gian có cơ hội sẽ có thể gặp lại, nên mọi người cũng phải cẩn thận, lần sau gặp chúng ta sẽ nói tiếp.



Tươi cười gật đầu, Lục Vân cùng Bách Linh lướt đi mất.



Phía ngoài thành Cửu giang, Lục Vân giúp Bách Linh ngồi xuống tại phía trong của trường đình, rồi cả hai cùng nhẹ giọng nói lên những cảm giác lúc chia tay. Nhìn ánh hoàng hôn đang dần tắt, Lục Vân nhẹ nhàng nói:



- Tà dương khuất núi rồi, thời gian không còn sớm nữa, nàng nên về đi thôi.



Nằm trong lòng Lục Vân, Bách Linh khẽ ngẩng đầu nhìn một lượt ra xung quanh rồi u sầu nói:



- Sao lại nhanh như vậy chứ, ta cảm thấy vừa mới gặp nhau mà đã lại nhanh chóng chia ly, thời gian trôi qua như thoi đưa vậy.



Khẽ nở một nụ cười, Lục Vân nói:



- Không có phân ly thì có tương phùng sao, nàng đừng nghĩ nhiều làm gì chúng ta sẽ lại gặp nhau sớm thôi.



Khẽ nhấc người ra khỏi lòng Lục Vân, Bách Linh đứng nhìn ánh chiều tà nhu mì thốt nhẹ:



- Ánh tà dương thật là đẹp, chỉ là sao hoàng hôn lại xuống quá nhanh như vậy. Mộc đầu à, ta biết cách đây không xa có một nơi quang cảnh vô cùng tuyệt đẹp, bây giờ hãy đưa ta đến đó ngắm đi, đó sẽ là một giấc mộng mà huynh sẽ không thể quên suốt cả cuộc đời.



Không quay đầu lại nhìn Bách Linh hướng về phía xa xăm, trong ánh mắt xuất hiện quang mang vô cùng kỳ dị.



Đứng nhìn dáng Bách Linh nhuộm trong ánh sáng lấp lánh của buổi tịch dương, Lục Vân thâm tâm tràn ngập niềm cảm xúc. Chỉ đồng hành với thiếu nữ này trong khoảng mười ngày mà trong tim chàng đã nhanh chóng có một góc nhỏ dành cho nàng, điều đó vô cùng kỳ diệu. Khẽ chuyển thân, Lục Vân đi tới đứng bên cạnh Bách Linh khẽ phất nhẹ lên bờ vai thơm hương của nàng rồi cười nụ nói:



- Được, ta sẽ đưa nàng đi tới đó. Hy vọng rằng nơi đó sẽ để lại trong chúng ta một kỷ niệm đẹp.



Quay đầu lại nhìn Bách Linh biểu lộ hình thái vô cùng yêu kiều nói:



- Hay quá, huynh hãy ôm ta vào lòng rồi chúng ta cùng đi, nơi đó ở phía trước cách đây chừng năm dặm.



Lục Vân ứng theo yêu cầu của nàng và khẽ nở một nụ cười nhu tình, ôm thân hình mềm mại của Bách Linh vào lòng rồi bay người phóng đi. Bách Linh hai tay choàng lên cuốn lấy cổ Lục Vân nhìn lại về phía trường đình, trong mắt ánh lên chút gì đó cổ quái và thần sắc vô cùng khác lạ.