Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 18 : Nhân Vật Thần Bí
Ngày đăng: 04:44 22/04/20
Bên trong sơn động lạ kỳ, ẩm ướt, một nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Vân, khiến cho chàng giật thót cả người. Người có thể dễ dàng đi lại giữa các tầng không gian như vậy, Lục Vân lần đầu tiên được mới được nhìn thấy, trong lòng đương nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Nhìn thật kỹ lưỡng kẻ lạ mặt, chỉ thấy gã khoảng gần tứ tuần, vẻ mặt vô cùng tuấn tú. Trên người gã khoác một trường y màu bạc, sáng lấp lánh ánh quang, trông vô cùng quý phái. Gã luôn mỉm cười, tạo cho người khác một cảm giác thân thiện. Còn đôi mắt gã thì luôn ánh lên những tia hào quang lạ lùng, ẩn chứa nhiều điều thần bí. Cùng lúc gã cũng dò xét Lục Vân, bất giác kinh ngạc.
Lục Vân lên tiếng trước: "Ngươi là ai? Tu vi của ngươi cao thâm đến nỗi ta chỉ có thể thám xét được phần nào bên ngoài chứ không có cách chi thâm nhập được vô bên trong, thật không thể tưởng tượng được. Làm sao ngươi có thể di chuyển từ khoảng không gian khác để đến đây? Có thể nói cho ta biết được không?".
Gã cười nói: "Ngươi cứ gọi ta Tiêu Thiên là được. Còn ngươi, ngươi tên gì? Tuổi tác ngươi còn trẻ mà đạo hạnh đã đạt đến mức kinh người vậy rồi, ngươi cũng khiến ta rất ngạc nhiên đấy. Hơn nữa, trong nội khí của ngươi ẩn tàng nhiều loại pháp quyết khác nhau, đó là điều quái dị nhất mà ta từng thấy. Người bình thường không thể nào cùng lúc tu luyện nhiều thứ như vậy, đặc biệt hơn nữa là những pháp quyết đó lại có bản chất đối chọi nhau. Không những ngươi lại tu luyện được mà còn hòa hợp chúng một cách hoàn hảo, thật kỳ lạ... kỳ lạ!".
Lục Vân giật mình, chàng không ngờ gã lại có thể nhìn thấu được đạo hạnh của mình. Chàng trả lời: "Ta tên là Lục Vân, hôm nay đến đây chỉ là tình cờ thôi. Tại sao ngươi lại xuất hiện trong này? Ta có thể cảm nhận được yêu khí tà dị phảng phất, lại phát ra từ cơ thể của ngươi, chuyện này là thế nào? Ngươi có thể nói ta biết chăng?".
Tiêu Thiên nghe thế, đôi mắt gã sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Lục Vân, cười nói: "Ngươi tinh mắt thật đấy. Nếu ta nói rằng tại vì ta đã trú ngụ tại nơi yêu dị này quá lâu nên nhiễm yêu khí thì ngươi có tin không? Hoặc giả, ta nói ta là yêu vật, thì ngươi sẽ thế nào? Ta là gì nào cần phải biết, điều quan trọng là giữa chúng ta có những gì. Có thể gặp nhau tại đây, cùng trò chuyện vui vẻ với nhau là được rồi, ngươi hà tất phải cố chấp thân phận của ta? Cũng như ta đâu có hỏi tại sao ngươi lại thành thạo nhiều loại pháp quyết, có đúng vậy không?".
Lục Vân hơi nghĩ ngợi rồi đáp: "Ngươi nói cũng có lý, được tương ngộ đã là duyên phận rồi. Ngươi đã cất công đến đây từ không gian khác để gặp ta như thế, thật đáng quý! Bất luận sau này giữa chúng ta có chuyện gì thì chí ít hiện tại, chúng ta có thể nói, lại có thể cười, có thể xem như là đôi bạn mới quen đang kết thân với nhau, được chăng?".
Tiêu Thiên lộ vẻ vui mừng, mỉm cười: "Bao nhiều năm rồi, cuối cùng cũng tìm được người có thể thổ lộ tâm tình, thật là đợi quá lâu! Bây giờ ta muốn dẫn ngươi đến một nơi khác thoải mái hơn, chúng ta vừa đi vừa nói. Ngươi nhớ là phải theo sát ta, đừng để mất dấu. Cẩn thận đấy, chúng ta đi". Tiêu Thiên bất giờ phất hai tay ra hai bên, một vết nứt rực sáng, xoèn xoẹt lửa điện xuất hiện.
Trong chốc lát lại thấy cơ thể của Tiêu Thiên biến thành một đường sáng bàng bạc như ánh trăng, khẽ vụt bay qua khe nứt. Còn Lục Vân lại hóa thân thành một đạo thanh quang, đi sát ngay sau đó. Khe nứt lóe sáng rồi biến mất như chưa từng tồn tại bao giờ... mọi thứ lại âm u, tĩnh lặng như ban đầu. Tất cả đã biến mất.
Khi Lục Vân xuất hiện lại thì đã ở trong một sơn động sáng sủa, khô ráo. Quan sát thật kỹ xung quanh, Lục Vân biết đây là nơi ở của Tiêu Thiên, nhưng không thể biết tại sao gã lại trú ngụ tại nơi này. Điểm này khiến cho Lục Vân vô cùng khó hiểu.
Tiêu Thiên cười nói: "Ngồi đi, có phải ngươi đang suy nghĩ tại sao ta lại ở trong một nơi như thế này? Thật ra thì cũng không có gì, chỉ cần dò xét tỉ mỉ một chút thì sẽ phát hiện sơn động này có nhiều điều khác với những sơn động còn lại. Nơi đây chứa đầy linh khí, là nơi linh khí hội tụ trong Tuyệt Âm Cốc này. Nếu muốn, ngươi có thể thử, để xem ngươi có thể hấp thu được những linh khí này hay không".
Lý Hoành Phi bình thản nói: "Bên trong yêu vật rất nhiều, một số có đạo hạnh cao cường, rất khó tiêu diệt. Lần này đệ tử đã giết không ít, nói đến thành quả thì có lẽ đã biết nhiều hơn về các loại yêu vật. Tin rằng sau này nếu có thể gặp lại thì sẽ dễ dàng tìm được phương cách nhanh nhất để tiêu diệt chúng, trừ hại cho thế gian. Ngoài ra, cũng có thể xem đây như một cuộc huấn luyện, kiếm thuật của đệ tử đã tiến triển khá nhiều".
Trương Ngạo Tuyết tiếp lời, nhẹ nhàng nói: "Lũ yêu vật trong này rất xảo quyệt! Đệ tử phải tốn không ít công sức, gần như phải phát huy mọi pháp quyết đã tu luyện mới có thể tiêu diệt được những yêu vật có tu vi cao thâm, nham hiểm xảo trá. Nhờ đó mà pháp quyết đã nhuần nhuyễn hơn, kiếm thuật cũng nâng cao thêm một bậc. Thu hoạch cũng không ít".
Huyền Âm chân nhân gật gù, quay sang Lâm Vân Phong hỏi: "Vân Phong, con thì sao? Mấy hôm nay có học hỏi được gì không?".
Vân Phong khẽ ngẩng đầu, nhe răng cười ha hả "Con á, học hỏi được nhiều chứ, hì hì. Lần này con thu phục không ít yêu vật và tiêu diệt hết. Hơn nữa, con còn tìm được không ít đồ tốt. Ha ha". Nói xong, hắn rút trong áo ra viên hiết châu, huơ hươ trước mặt mọi người, đắc ý nói: "Thấy chưa, mọi người thấy chưa, đồ tốt nè, hì, bảo bối thân yêu!".
Huyền Âm chân nhân ánh mắt vui mừng, mắng yêu: "Khoe gì? Có biết thứ này dùng vào việc gì không hử? Đừng có giả đò biết mà uổng phí viên bảo bối này đấy".
Lâm Vân Phong phùng mang trợn má nói: "Sư phụ, người xem thường đệ tử quá! Thứ này chẳng lẽ con không biết dùng sao? Chỉ cần luyện hóa được lớp yêu khí trên bề mặt, sau đó uống vào rồi tu luyện, trong thời gian ngắn có thể gia tăng công lực một giáp. Con nói không sai chứ, sư phụ?". Hắn tỏ vẻ dương dương tự đắc, nhìn Huyền Âm chân nhân.
Chân nhân cười khà: "Xem như tiểu tử ngươi không quên lời giáo huấn của ta, được được. Nhớ là tốt, vậy thì hãy về mà từ từ luyện hóa yêu khí của nó đi". Lâm Vân Phong há hốc mồm: "Sư phụ đừng nói bậy, cái gì mà lời giáo huấn của ta, lời giáo huấn của sư phụ toàn toàn thứ linh tinh. Cái này là con tự biết chứ sư phụ dạy hồi nào?". Mọi người đều không nhịn được mà ngã lăn ra cười, không ngờ hai sư đồ này lại tiếu lâm như vậy.
Huyền Âm chân nhân trừng mắt liếc hắn, thầm trách hắn dám làm mất mặt sư phụ trước mặt mọi người, đáng chết thật! Sau đó người quay sang Lục Vân, hỏi: "Lục Vân, ngươi là người về cuối cùng, có lĩnh hội được gì không? Thanh kiếm đang cầm không phải là cây trước đó, làm sao ngươi có được? Hình dáng sao kỳ lạ quá!". Nghe lão nói thế, ba người kia liền tập trung ánh mắt lên thanh kiếm trên tay của Lục Vân, quả nhiên không phải cây kiếm cũ. Bây giờ thì mọi người mới thấy, gừng càng già càng cay. Sư phụ thật tinh mắt!
Lục Vân khẽ cười: "Đệ tử lần này vào sơn động, trên đường đụng độ không ít yêu vật, trong đó có một lang yêu tu luyện ngàn năm, rất lợi hại. Trong cơ thể của nó ẩn tàng hai đạo khí tức khác nhau, làm cho đệ tử tưởng rằng nó là tam ma hợp thể. Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tiêu diệt được nhưng lại để hai nguồn nguyên thần kia lại chạy mất. Đệ tử đành phải tiếp tục đuổi theo, cuối cùng lọt vào một mê cung vô tận dưới đất. Ở đó không biết phải đi hết bao lâu, tiêu diệt hết bao nhiêu yêu vật... cuối cùng thanh trường kiếm không chịu nổi, gãy tan tành. Vô hình trung, đệ tử lại tìm được thanh kiếm này, rất sắc bén và thuận tay, nên đã giữ lấy và mang về. Lần này về trễ cũng tại do lạc đường trong mê cung mà ra cả".
Huyền Âm chân nhân tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn Lục Vân, dò xét: "Về được là tốt nhưng sao ta thấy trên thanh kiếm có hàm chứa một nguồn khí tức cuồng mãnh, có vẻ không tầm thường? Nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng không hỏi nhiều. Sau này tu luyện cho thật tốt, đến khi có thể nhân kiếm hợp nhất thì cảnh giới của ngươi sẽ tiến thêm rất nhiều, tu vi gia tăng và vũ khí cũng không dễ dàng bị hư hỏng. Thôi, mọi người nghỉ ngơi đi, mai tiếp tục ải cuối cùng, chúc tất cả các con có thể vượt qua thuận lợi".