Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 19 : Khiếu Nguyệt Thiên Lang

Ngày đăng: 04:44 22/04/20


Sáng sớm tinh sương là thời khắc tu luyện rất quan trọng đối với những kẻ chân tu. Ngay khi tia sáng đầu tiên của mặt trời le lói trên vòm trời phía đông, Lục Vân đã thức dậy, lặng lẽ ngắm nhìn thiên địa vạn vật. Huyền Âm chân nhân nhìn chàng, cười nói: "Xem ra tu vi của ngươi đã tiến bộ thần tốc rồi, Tử Dương sư huynh vận khí thật tốt, chọn được cho mình một đệ tử khá như vậy. Không chừng lần này Dương viện sẽ nhờ ngươi mà vang danh thiên hạ. Cứ cố gắng đi, có thể đấy!".



Sau giọng nói the thé của Huyền Âm chân nhân, cả ba người còn lại cũng đều đã tỉnh giấc. Lão nhìn họ một lượt rồi dẫn cả bọn tiến vào trong Tuyệt Âm Cốc. Khi đến cốc khẩu, nơi mà trước đây mọi người đã tách nhau đi từ chỗ này, Huyền Âm chân nhân mới cất tiếng: "Bây giờ chúng ta sẽ đi đến Yêu Nguyệt Động Thiên - nơi thần bí nhất của Tuyệt Âm Cốc. Ở đây có một con yêu vật lợi hại nhất trong Tuyệt Âm Cốc tên là Tiêu Nguyệt Thiên Lang. Nghe nói nó đã tu luyện được hơn hai ngàn năm, đạo hạnh ma pháp cao cường vô cùng. Mọi người phải đặc biệt thẩn trọng. Theo như những ghi chú của các bậc tiền bối Dịch Viện lưu lại, Tiêu Nguyệt Thiên Lang chỉ xuất hiện vào đêm trăng tròn, tức là nó sẽ xuất hiện vào tối ngày mai. Điều chúng ta phải làm bây giờ là đi xuyên qua tầng cấm chế ở giữa sơn động của Tuyệt Âm Cốc và Yêu Nguyệt Động Thiên. Mục đích chuyến đi lần này không phải tiêu diệt yêu lang, bởi vì các ngươi không thể nào làm được chuyện đó. Chúng ta chỉ đến để so tài và mở mang tầm mắt về một yêu vật lợi hại hiếm có này thôi. Điều này mọi người hãy ghi nhớ. Chúng ta đi!". Dứt lời, lão đi ngay vào trong sơn động.



Năm người xếp thành hàng, tiến vào trong cốc. Tuy suốt bảy ngày qua bốn người Lục Vân đã tiêu diệt không ít yêu vật, nhưng trong này yêu khí vẫn dày đặc, thật không hổ danh là một trong thất đại yêu vật hội tụ chi cốc.



Huyền Âm chân nhân vừa đi vừa nói: "Tại đây, sơn động nhiều không đếm xuể, hơn một ngàn thông đạo chứ không phải ít, mọi người cần phải lưu tâm, kẻo lạc đường. Chúng ta bây giờ đang tiến vào Yêu Nguyệt Động Thiên, sẽ phải đi qua hàng trăm sơn động. Trong này có một số sơn động các ngươi đã đi qua rồi, một số khác thì chưa, cho nên yêu vật vẫn còn nhiều ở phía trước do đó tất cả phải tập trung lại, phá đường mà đi".



Dưới sự lãnh đạo của Huyền Âm chân nhân, bốn vị đệ tử cùng lão không ngừng tiến bước, dọc đường trảm yêu trừ ma, chớp mắt đã qua một ngày một đêm. Vì trong sơn động âm u tăm tối, không biết được thời gian bên ngoài nên họ vẫn tiếp tục đi, không biết đã xuyên qua bao nhiêu sơn động, tiêu diệt bao nhiêu yêu vật, đến khi tất cả thấm mệt, Huyền Âm chân nhân mới lên tiếng: "Được rồi, mọi người hãy dừng lại nghỉ chân. Chúng ta sắp đến nơi phong ấn của cốc rồi. Chỉ cần mở được đạo phong ấn đó là có thể đi vào Yêu Nguyệt Động Thiên. Lúc đó mọi người nhớ phải thật thẩn trọng, tập trung tinh thần để ứng phó với mọi biến cố có thể xảy ra. Bây giờ thì hãy nghỉ ngơi để hồi phục lại chân nguyên đã tiêu hao".



Lâm Vân Phong tò mò hỏi: "Sư phụ, người nói phong ấn gì gì đó là thế nào vậy? Trong cốc đã bố trí trận pháp rồi sao cần thêm phong ấn nữa? Cái đó có tác dụng gì?". Ba người còn lại cùng nhìn về phía Huyền Âm chờ đợi câu trả lời.



Huyền Âm chân nhân hắng giọng đáp: "Thật ra đạo phong ấn này không phải do sư tổ Dịch Viện lập ra mà nó vốn tồn tại ở đây từ rất lâu rồi. Chúng ta chỉ là người đến sau và tình cờ phát hiện, cho nên mới biết bên trong vẫn còn tồn tại một động thiên. Theo như ghi chú của Dịch Viện, đạo phong ấn này được lập bởi vị tiên nhân nào đó cách đây vài ngàn năm. Mục đích là ngăn chặn những kẻ chân tu vô ý xông vào, mất mạng oan uổng. Đồng thời bên trong cũng ẩn tàng bí mật gì đó mà không ai biết được. Chỉ tiếc là bao nhiêu năm qua, con yêu vật cực kỳ hiếm có - Tiêu Nguyệt Thiên Lang lại canh giữ chỗ này, đã không biết bao nhiêu lần Dịch Viện phái người vào dọ thám, kết quả đều bị Thiên Lang cản trở, ra về tay trắng mà thôi. Cho nên cho đến tận lúc này, vẫn chưa ai biết được điều bí mật ẩn tàng bên trong Yêu Nguyệt Động Thiên".



Vừa nghe thế, đôi mắt của Vân Phong sáng rỡ, cười ha hả nói: "Sư phụ, nếu như vậy thì hay là chúng ta liên thủ, tiêu diệt Tiêu Nguyệt Thiên Lang ấy, nhân tiện thuận tay dắt dê, chiếm luôn báu vật ấy, sư phụ thấy sao? Đệ tử cảm thấy nếu đã biết trong đấy có thứ quý giá mà lại không lấy thì thật uổng, mọi người không thấy tiếc hay sao? Lục Vân huynh, huynh đồng ý với đệ chứ? Ý kiến quá hay mà! Huynh nhỉ?".



Lý Hoành Phi và Trương Ngạo Tuyết im lặng không nói, Lục Vân thì chỉ miễn cưỡng cười trừ, không lên tiếng. Huyền Âm chân nhân trừng mắt nhìn Vân Phong, mắng: "Tên tiểu tư hoang tưởng, ngươi tưởng mình là tiên chắc? Cái gì cũng tiêu diệt được à? Bây giờ thì cứ ở đó mà lẻo mép, lát nữa gặp thiên lang, có giỏi thì xông lên thử xem rồi biết. Thật không biết trời cao đất rộng, theo ta học hỏi thêm vài năm nữa đi rồi hãy láo lếu, thật làm mất mặt ta quá!". Vân Phong nghe thế ngại ngùng, lắp ba lắp bắp, nhe răng cười trừ rồi kéo Lục Vân sang một bên, thì thầm bàn tính chuyện khác.



Khi đến trước một vách đá cao dày, Huyền Âm chân nhân trầm giọng nói: "Thông đạo thần bí nhất để đi đến Tuyệt Âm Cốc nằm sau vách đá này. Phía trên vách đá có ba đạo phong ấn kiên cố, cách tuyệt thông đạo với không gian bên này. Chúng ta phải xuyên qua nó mới có thể tiếp tục lên đường. Để rèn luyện, phần thông phá phong ấn ta sẽ để giành cho các đệ tử trổ tài. Từng người một, Lý Hoành Phi là sư huynh, con hãy lên trước nào!".



Hoành Phi gật đầu không nói, tiến thẳng lên phía vách đá, im lặng điều tức. Chỉ thấy xung quanh gã phát ra huyền thanh hào quang, một vòng sáng không ngừng xoay chuyển, rất kỳ dị. Đôi bàn tay của Hoành Phi đặt ngang trước ngực, không ngừng múa may vẽ vời theo đường sáng uyển chuyển. Miệng lầm bầm niệm pháp quyết. Đột nhiên, Hoành Phi đẩy mạnh đôi tay ra phía trước, một bức huyền thanh thái cực đồ rực sáng xuất hiện trứơc mặt, từ từ tiến về phía vách đá. Lúc này, cách vách đá khoảng ba tấc, bất ngờ xuất hiện một đạo bạch quang chớp nháy, không ngừng đẩy ngược tấm họa phù thái cực của Hoành Phi ra phía ngoài.


Lý Hoành Phi hỏi ngay: "Sư thúc, người nói yêu lang phi thăng? Có gì sai lầm không vậy? Yêu vật như thế mà có thể tu luyện đắc đạo thành tiên ư? Đệ tử chưa nghe qua bao giờ?".



Huyền Âm chân nhân nhìn Hoành Phi, thấy gã ngờ vực không tin lời mình nên người đành giải thích: "Thật ra, thế giới vạn vật đều có thể tu luyện. Khi đã đến cảnh giới tối thượng thì đều có thể phi thăng thành tiên. Đó không là quyền lợi chỉ dành cho nhân loại đâu Hoành Phi ạ. Nói đúng hơn, những kẻ chân tu luyện thành tiên sớm nhất đều không phải là loài người. Ngươi chưa từng nghe nói đến là bởi vì ngươi luôn tập trung tu luyện, tâm vô tạp niệm, nên không nghe ngóng tin tức, không biết cũng phải thôi. Trên nhân gian này, vạn vật tu luyện đều được xem là dị linh. Trong suy nghĩ của kẻ chân tu, dị linh không phải thứ đáng ghét, không khác gì nhân loại cả. Chúng cũng chỉ muốn tu luyện đại thành, để được sống lâu hơn, để thoát khỏi sự ràng buộc sinh lão bệnh tử của thế gian. Còn những yêu vật trong câu cửa miệng của mọi người, thực chất cũng là một bộ phận của dị linh mà thôi".



Lý Hoành Phi vẫn chưa hiểu: "Sư thúc nói vậy là sao? Đệ tử vẫn chưa hiểu lắm, mong sư thúc chỉ rõ". Trưong Ngạo Tuyết và Vân Phong đứng cạnh cùng đều nhìn về Huyền Âm chân nhân. Những thứ này họ đều chưa hề nghe nói đến nên cảm thấy vô cùng thú vị. Lục Vân thì đã quá quen với những giải thích về dị linh yêu vật nên không màng đến nữa, chỉ lẳng lặng mà nhìn lên vầng thanh nguyệt đang sáng tỏ.



Huyền Âm chân nhân suy ngẫm một lúc rồi nói: "Con đường chân tu, thiên nan vạn kiếp, không có tư cách thiên tuệ, không có cơ duyên, không có sự kiên trì thì không thể thành công được. Cho nên trong vô số những di linh chân tu, có một số ít cố tìm ra con đường tắt để đi đến đại thành. Chúng muốn rút ngắn thời gian tu luyện của những pháp quyết phải trải qua ngàn năm hay vài ngàn năm mới đạt thành. Vì thế mà có vô số những phương pháp ly kỳ cổ quái xuất hiện. Một số cách đều hữu dụng nhưng có khá nhiều phương cách, phải nói đến hơn chín phần mười là vi phạm quan niệm đạo đức của nhân loại. Bởi lẽ đó mà chúng bị con người liệt vào những phương thức cấm kỵ".



"Con người là vạn vật chi linh, từ lâu đã sở hữu và bảo tồn nền tảng lịch sử cùng đạo đức thượng phong đáng tôn trọng, tất cả đều muốn giữ nền hòa bình trong nhân thế. Cho nên đối với những phương pháp trái với luân thường đạo lý, con người đều triệt để cấm chỉ học tập hay sử dụng. Bất cứ ai sử dụng những phương pháp trái khuấy đó sẽ bị lọai trừ và công kích. Thời gian lâu dần, trong quan niệm của con người đã hình thành một lý luận định hình, chia thành chánh đạo và tà đạo, người sử dụng tà đạo bị xưng là ma đầu hoặc tà ma. Những dị linh theo con đường đó cũng sẽ bị cho là yêu ma quỷ quái, chỉ cần gặp là phải tiêu diệt. Thật ra có rất nhiều dị linh bản tính lương thiện. Chúng chỉ muốn tu luyện để kéo dài tuổi thọ của bản thân mà thôi".



"Chính do những phương pháp tà đạo đó vô cùng hữu dụng nên không ít kẻ chân tu không chịu được cám dỗ, thay đổi cách học và lén lút đi theo còn đường nghịch đạo đó. Nhân gian thái bình từ đó bóc mùi tanh tưởi của máu. Rất nhiều cuộc thảm sát đã xảy ra, khiến cho bá tánh chịu nhiều đày đọa. Để cản trở bi kịch tiếp tục, các chân tu môn phái đã hợp sức lại, cùng biểu dương thanh thế, toàn lực công kích những tên tà ác ngoại đạo. Từ đó, khẩu hiệu Trảm yêu trừ ma được vang danh khắp thần châu đại địa. Cũng như chúng ta, vì bảo vệ nền hòa bình của nhân thế nên phải tu luyện, trở thành kẻ chân tu chính nghĩa, vì dân diệt trừ gian tà".



Lý Hoành Phi nét mặt tỏ vẻ không đồng ý với cách nói của Huyền Âm chân nhân. Còn Ngạo Tuyết thì ánh mắt sáng lên, như đã hiểu ra điều gì. Còn Vân Phong thì chỉ im lặng, nét mặt kỳ quái nhìn sang Lục Vân.



Lục Vân tuy im lặng nhưng mọi lời của Huyền Âm chân nhân chàng đều nghe và tán thành. Vạn vật chân tu, vốn không có sự khác biệt, tại sao lại xem thường những dị linh này? Chúng tu luyện thật ra còn gian nan hơn nhân loại, thời gian dài hơn gấp nhiều lần, tại sao lại... thế gian này có công bằng chăng...? Ngay trong lúc Lục Vân đang ngẩn ngơ, một tiếng lang tru vang vọng, đánh bật mọi suy nghĩ mông lung, kéo Lục Vân trở về thực tại. Lục Vân vội vàng tập trung ánh nhìn vào vầng trăng đang rực sáng trên đỉnh đầu...



Ánh trăng không thay đổi, nhưng Tiêu Nguyệt Thiên Lang bắt đầu xuất hiện dị biến. Chỉ thấy hào quang màu bạc quanh người đột nhiên bùng sáng, ẩn hiện ánh vàng nhạt của ánh trăng. Nhìn từ xa trông như một khối quang cầu màu bạc đang không ngừng phát sáng và biến đổi. Thời gian trôi qua, vầng sáng càng ngày càng dữ dội, thiên lang lúc biến to lúc thu nhỏ. Liên tục bảy lần, hào quang bàng bạc bất ngờ tụ thành một cột sáng, từ mặt trăng chiếu thẳng xuống Yêu Nguyệt Động Thiên - nơi năm người bọn Lục Vân đang đứng.



Cột sáng kỳ bí như kết nối giữa Yêu Nguyệt Động Thiên và vầng trăng tròn vằng vặc kia. Mọi chân tu cao thủ nơi đây đều có thể cảm giác được giây phút kỳ bí này, bất giác nhìn về hướng quang trụ. Năm người Lục Vân bên trong động càng cảm nhận rõ ràng hơn. Cảm giác đầu tiên, Lục Vân có thể cảm nhận được rõ ràng chính là Tiêu Thiên phi thăng... Cảm giác thứ hai, đó là linh khí trong động tiêu biến dần... tất cả đều bị hút lên mặt trăng. Cảm giác thứ ba, đó là sơn động đang mất dần ánh sáng vốn có của nó, mọi thứ đang tối dần, tối dần...



Bốn người còn lại ngắm nhìn cảnh tượng thần kỳ này mà bần thần cả người. Tiếp theo sau sẽ có chuyện gì xảy ra với mọi người? Tiêu Thiên rồi sẽ thế nào?