Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 201 : Càn Khôn Ngọc Bích

Ngày đăng: 04:46 22/04/20


Đang bình tĩnh Lục Vân đột nhiên biến sắc chăm chú nhìn con mộc quỷ đó, Ý niệm thần ba đã phát giá ra tần suất dao động của vật đó biến đổi rất rộng thay đổi tới hàng vạn lần, chẳng trách trước đó mãi vẫn không thể tra ra nó là vật gì.



Tâm niệm chuyển động, Lục Vân thấp giọng nói:



- Mộc quỷ này không phải tầm thường, mức độ dao động khí tức của nó bình sinh ta ít thấy vì vậy mười phần khó đối phó. Không thể tưởng được trên thế gian lại tồn tại dị vật như thế này, đúng là thiên hạ rộng lớn không có gì không thể xảy ra.



Trầm trọng gật gật đầu, Bách Linh thấp giọng nói:



- Trong một quyển bí lục của Thiên Chi đô bọn thiếp có ghi chép rằng trên thế gian có vô số sinh linh, trong đó có chín loại là thần kỳ nhất, mộc quỷ này được xếp thứ năm. Tam đầu linh xà mà chàng đã gặp qua đứng thứ tám, ngũ thái đại bàng đứng thứ sáu đều xếp sau mộc quỷ này, có thể thấy vật này lai lịch bất phàm đến như thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Nghe vậy giật mình, Lục Vân đang muốn hỏi những dạng sinh linh kỳ dị còn lại thì đúng lúc ấy Ma thần Viêm Huyết cùng với Càn Khôn Ngọc Bích xuất hiện, việc này lập tức thu hút sự chú ý của Lục Vân. Đồng thời một cảm giác kỳ quái liền dấy lên trong lòng chàng, khiến chàng rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.



Trong lúc Ma Thần bỏ chạy còn ngọc bích kia bay trở lại, thân thể Lục Vân đột nhiên chấn động, trong ánh mắt lộ ra một chút thần sắc kỳ lạ khó lường. Không kịp đợi Bách Linh giải thích, Lục Vân thân thể lăng không xuất hiện cách thạch nhân khổng lồ đó mấy trượng, hai bên đối mặt nhưng vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặc. Còn Càn Khôn Ngọc Bích lúc này dừng lại giữa hai người, tự động xoay chuyển như đang thám xét điều gì. Đằng xa, Bách Linh nhìn Lục Vân không hiểu gì, đoán không được vì lý do gì chàng lại xuất hiện vào thời điểm đó. Còn Ma thần Viêm Huyết bị ngăn cản quay lại, nhìn thấy Lục Vân lập tức biến sắc kinh hãi kêu lên:



- Là ngươi, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở đây.



Trong lúc giao chiến, Quỷ Vương và Kim Luyện nhìn thấy Lục Vân đều tỏ ra kinh ngạc, cùng cảm thấy có gì đó không bình thường, thầm tự tính toán nước cờ tiếp theo. Đáng tiếc mộc quỷ đó lại không cho bọn họ cơ hội, bức cho hai người liên tiếp phải lùi lại hoàn toàn rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm.



Nhìn Càn Khôn Ngọc Bích, Lục Vân nhẹ giọng nói với thạch nhân:



- Có lẽ ngươi đang ngạc nhiên là vì sao ngọc bích đó lại ngừng ở giữa không trung, không quay về trong người ngươi. Đối với việc này, ta có thể cho ngươi biết, đó là ngọc bích đó có một đôi, một nửa còn lại đang ở trong ngực áo ta. Trước đây ta luôn không biết rằng ngọc bài ta lấy được từ Âm Thi Giản ở Quỷ Vực thì ra lại là một phần của Càn Khôn Ngọc Bích. Mãi đến lúc nãy, Càn Khôn Ngọc Bích trong người ngươi xuất hiện ta mới chợt cảm nhận được khí tức đó và phát giác ra được việc này.
Đầu mũi chân điểm nhẹ, Lục Vân thân pháp phiêu dật xuyên qua khu rừng, nhẹ nhàng quay đầu lại nói:



- Hảo ý của huynh ấy ta hiểu, nhưng vì hiện tại ta thấy không nên làm ảnh hưởng đến nhiều người. Huynh ấy đã là một con người bất hạnh, ta không hy vọng sau này huynh ấy vì ta mà chịu thêm bất hạnh nữa. Còn mộc quỷ kia tuy là vật thế gian khó kiếm nhưng đã bảo vệ huynh ấy cả ngàn năm, ta làm sao có thể lấy đi vật yêu quý của người ta được? Hơn nữa dù vật đó có đi theo ta thì cũng không giúp được gì nhiều, trên người ta đã có nhiều thứ lắm rồi.



- Chàng nói đúng, những thần bí trên người chàng cho đến nay vẫn còn chưa có ai biết hết, đúng là không cần thêm thứ khác nữa. Mộc đầu, thiếp có việc muốn hỏi chàng, đêm qua khi chàng đưa thiếp bay lạc vào huyết hà, làm thế nào ẩn giấu được khí tức của hai người chúng ta, điều này trước đây đã từng xuất hiện qua, chỉ là thiếp chưa có lúc nào thuận tiện để hỏi.



Đưa ánh mắt mê người nhìn Lục Vân, Bách Linh thoáng nở một nụ cười với vẻ mỹ lệ khó tả.



Quay người lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, Lục Vân mỉm cười nói:



- Đó kỳ thực là một điều bí mật của ta, bất quá cũng không cần phải giấu nàng. Trước đây, ta trước khi gia nhập vào Dịch viên thì đã mang trên người nhiều loại pháp quyết, sau đó lấy được Như Ý Tâm Hồn kiếm, lại phong ấn được Liệt hoả thần long vào kiếm, rồi vô ý gặp Trấn Hồn bia may mắn lấy được Trấn Hồn phù. Ở Thái Huyền sơn lại học được Dạ Nguyệt Trảm pháp, lấy được Quan Thiên Như Ý kính, huỷ diệt Huyền Thiên chi kính và Huyền Thiên thần kiếm. Sau này lại tiến nhập Quỷ vực, trước thì luyện Hoá Hồn đại pháp đến mức đại thành, tu luyện thành Quỷ Vương chiến giáp, sau lại gặp Thiên ảnh Huyết Mị trong Toả Hồn tỉnh, lấy được Càn Khôn Ngọc Bích tại Âm Thi giản, gặp Vong Linh tôn chủ ở tử hồn giản, bị vong linh trớ chú gieo vào người, lấy được Phi phong huyền bí chính là vật giúp ta ẩn tàng khí tức lúc trước. Cuối cùng tại Hoá Hồn trì không tìm được Phong Hồn phù, trái lại lại lấy được Hoá Hồn phù, có thể nói cuộc đời của ta kỳ ngộ vô số mà hung hiểm cũng vô số.



Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Bách Linh nhẹ giọng nói:



- Không ngờ được nguyên lai chàng đã trải qua nhiều việc như vậy, thảo nào chàng có tu vi thế này, thật cũng là việc dễ hiểu. Hiện tại chuyến đi ngắm núi non đã kết thúc, chàng đã nghĩ tiếp theo chàng muốn làm gì chưa?



Thu lại nụ cười, Lục Vân nhìn về đằng xa, nhẹ giọng nói:



- Con người của ta tuy trầm tĩnh nhưng trong lòng thì vẫn còn dao động, vì vậy mấy ngày nay ta có chút rối loạn. Ta còn đang sắp xếp những suy nghĩ của mình, con đường ngày sau của ta không phải là ta muốn thế nào thì sẽ được đi như thế, mà là ông trời bắt ta đi con đường nào và ta đối mặt với điều đó như thế nào, đó mới là điều ta cần cân nhắc. Trước khi ta có đủ năng lực tranh đấu với trời thì ta không có cách nào tự chọn con đường cho mình, chỉ có thể bị động tiếp thụ. Nhưng sẽ có một ngày ta vượt qua được chín tầng trời cao kia, lúc đó ta có thể làm điều mà mình muốn. Trước mắt, ta muốn tìm một địa phương tốt đẹp để dừng lại tĩnh tâm tu luyện nâng cao tu vi của mình, nhưng tình thế hiện tại không cho phép ta làm như vậy, vì thế ta chỉ có thể tạm thời lưu lại ở thế gian này, tìm kiếm nguyên nhân mà ta vẫn còn mờ mịt.