Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 202 : Cổ Quái Kỳ Thú
Ngày đăng: 04:46 22/04/20
Gật đầu tán thành, Bách Linh nói:
- Kỳ thực chàng muốn tìm nơi tu luyện cũng được, với tình hình bây giờ cả hai phía chính tà đều không đủ sức quan tâm tới chàng, chính là lúc thích hợp để chàng tận dụng thời cơ nâng cao tu vi. Chỉ là tu vi của chàng đã cao tới một mức cực hạn rồi, nếu muốn nâng cao thêm cũng không dễ, vì vậy tu luyện thêm một thời gian ngắn có lẽ cũng không có tác dụng gì nhiều, nhưng có thể thử áp chế tà ác trong người chàng, âu cũng là điều thuận lợi. Nếu chàng đồng ý như vậy, ta có thể tìm cho chàng một nơi yên tĩnh và thông báo cho chàng tất cả những biến động lớn ở Nhân gian, như vậy chàng sẽ không để lỡ những sự kiện trọng yếu mà vẫn có thời gian để tu luyện, chàng nghĩ sao?
Nhìn vào mắt Bách Linh, Lục Vân trầm tư một chút rồi gật đầu nói:
- Như thế cũng tốt, cho dù tu vi có gia tăng được hay không thì ít nhất ta cũng có thể điều chỉnh lại tâm tình, là việc nên làm. Thời gian vừa qua đã trải qua quá nhiều sự việc, tu vi của ta cũng tăng rất nhiều, nhưng ta chưa có tâm tư xem xét một cách nghiêm túc về nội thể. Lần này đã có cơ hội, nói không chừng sẽ có thu hoạch rất lớn.
- Đã như vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi, ta sẽ dẫn chàng tới Triều Âm lĩnh, ở đó vô cùng yên tĩnh và tươi đẹp, vả lại có thể nghe được tiếng sóng vỗ, đối với việc ổn định tâm tình có tác dụng hỗ trợ rất tốt.
Dứt lời nàng kéo Lục Vân đi về phía đông.
Phi hành gần hai giờ, Bách Linh và Lục Vân đến được Triều Âm lĩnh, tìm được một hang động khô ráo dưới một cây cổ tùng.
Nhìn xung quanh, Bách Linh cười nói:
Tiêm Chủy và Phương Tinh nghe vậy đều mừng rỡ, tựa hồ đã nhìn thấy một tia hy vọng. Tiêm Chủy vội nói:
- Đã như vậy thì chúng ta bắt đầu theo cách đó thôi, lúc này đã là nửa đêm ba khắc rồi, chậm chễ thì thời gian qua mất, chuẩn bị hành động thôi.
Dứt lời, toàn thân thanh vụ bao quanh, linh khí cường liệt bắt đầu từng trận hướng tới quả trứng trên mặt đất.
Y vừa động thủ, Phương Tinh cũng bắt đầu phát công, chỉ thấy lam quang cuồn cuộn phát ra trên người như một đám tinh vân bao bọc phía trên quả trứng. Bên này, Lục Oánh thấy hai người bắt đầu cũng tự vận chân nguyên toàn thân, chân khí lục sắc như sóng tạo thành một đóa hoa trong động, đem theo lực đạo mãnh liệt cuốn quả trứng kia lên, cuối cùng khiến nó lọt vào trong đóa hoa, nhè nhẹ xoay tròn. Dưới sức mạnh toàn lực của ba người, chỉ thấy bề mặt quả trứng ba màu đó bắt đầu xuất hiện lưu quang kỳ dị, chia thành ba lớp một hồng, một tử, một lam bao xung quanh quả trứng. Trên vỏ trứng các hoa văn cổ xưa bắt đầu hiện rõ, cùng với quang hoa cường thịnh xung quanh dần hiện ra bên ngoài vỏ trứng, tạo thành một đồ án đẹp đẽ.
Ngoài động Lục Vân hiếu kỳ nhìn vào, trong ánh mắt có mấy phần kinh hãi. Chỉ thấy lúc này toàn bộ quả trứng quang hoa đã mạnh tới mức cực độ, còn hoa văn bên ngoài vỏ trứng sau một hồi biến ảo cuối cùng cũng đã xuất hiện bản thể. Đó là một con kỳ thú vô cùng quái dị, đầu như rồng nhưng sau lưng lại có một đôi cánh bằng xương thịt màu đen trắng, đuôi lại rất giống như cánh phượng hoàng, ngực nhô ra hai cánh tay màu hồng và màu đen, tay trái như vuốt rồng màu hồng, còn tay phải như vuốt ưng màu đen, hơn nữa toàn thân đa phần lại được bao bọc bởi vảy như vảy cá.
Con vật cổ quái như thế này Lục Vân quả thật chưa bao giờ thấy, và cũng chưa bao giờ được nghe nói tới, không lạ là mặt đầy vẻ kinh hãi . Phong bế hô hấp, Lục Vân cẩn thận theo dõi biến hóa trong động, phát hiện ra lúc này toàn thân Tiêm Chủy và Phương Tinh bắt đầu run rẩy, chân nguyên thanh và lam bị quả trứng đó hấp thụ, đang bị nó điên cuồng nuốt chửng. Còn mỹ nữ áo lục tình hình cũng không khác gì, chỉ là tính chất chân nguyên của nàng tựa hồ khác với hai người kia, vì vậy tình huống của nàng có chút đỡ hơn. Trong lúc quan sát một đạo ánh sáng chói mắt lướt qua, Lục Vân trong lúc nhắm mắt trong đầu vẫn cảm thấy rõ ràng Tiêm Chủy và Phương Tinh đã chết. Định thần nhìn tới, chỉ thấy trong động vẻ mặt của Phương Tinh và Tiêm Chủy đều đầy vẻ kinh khủng, miệng há to nhưng không kêu được thành tiếng, hai gương mặt xấu xí càng khủng bố đau đớn khiến người ta không dám nhìn vào. Quang hoa trên người họ như nước tràn về quả trứng, khi quang hoa biến mất hai người cũng đột nhiên ngã lăn ra đất, hóa thành một con mực màu đen và một con cá lớn màu xanh. Lục Oánh tụa hồ cảm thấy hai người đã chết, không kìm được miệng gầm lên một tiếng nhưng chỉ phát ra một thanh âm yếu ớt. Toàn thân ra sức giãy dụa, Lục Oánh cảm thấy nguy hiểm ngày càng tới gần nhưng bản thân cô lúc này chân nguyên tiêu hao quá nhiều, đã hoàn toàn rơi vào hiểm cảnh, mọi việc chỉ còn theo mệnh trời sắp đặt. Quả trứng sau khi hấp thụ hết toàn bộ chân nguyên của Tiêm Chuỷ và Phương Tinh, vỏ trứng bắt đầu vỡ ra, lúc này lại thêm chân nguyên của Lục Oánh hỗ trợ nên càng phá vỏ nhanh chóng. Chỉ nghe một tràng tiếng vỏ trứng vỡ nát truyền tới, một con quái thú bay vút lên, đảo lượn trên không trung. Nhìn con quái thú đó, Lục Vân trong lòng chấn động, không ngờ chính là con kỳ thú được khắc trên hoa văn bên ngoài vỏ trứng lúc nãy đã nhìn thấy, thể hình nhỏ bé không tới một xích nhưng khí tức trên người nó lại vô cùng cường mãnh.
Quái thú đó sau khi phá vỡ vỏ chui ra, việc đầu tiên lại là ăn luôn cái vỏ, rồi hướng về phía Lục Oánh há miệng hút một cái, tức thì Lục Oánh kinh hãi kêu lên một tiếng, chân nguyên lục sắc trên toàn thân dồn ra trực tiếp thu về phía con quái thú. Ngoài động, Lục Vân thấy vậy trong lòng chuyển động, còn đang suy nghĩ thì đột nhiên con quái thú đó gầm lên một tiếng giận dữ, khiến cho toàn bộ đảo nhỏ rung lên như động đất núi lở, làm Lục Vân kinh hãi tim đập thình thịch. Ánh mắt nhìn lên người con quái thú nhỏ bé đó, phát hiện ra nó đang nhìn thẳng về phía mình ẩn thân, hiển nhiên là đã phát giác ra mình rồi. Lại nhìn Lục Oánh thì nàng ta đã ngã trên mặt đất, chỉ còn một chút hơi thở. Thân thể chớp lên, Lục Vân xuất hiện bên cạnh Lục Oánh, chụp lấy người nàng rồi lùi lại. Chàng cứ lùi thì con quái thù đó lại đuổi tới, hai bên nhanh chóng xuất hiện trên bề mặt bằng phẳng của đảo nhỏ đó.