Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 278 : Vãng Sự Như Phong
Ngày đăng: 04:47 22/04/20
Hồng y thiếu nữ nghe nói sắc mặt liền sầm lại, than nhẹ:
- Đó là pháp quyết cấm kỵ của bản môn, thi triển nhiều sẽ rất có Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
hại cho cơ thể.
Lục Vân ồ lên một tiếng, hỏi:
- Không biết cô nương đến từ môn phái nào, có liên quan với nguồn gốc môn phái của Đồ Thiên không?
Hồng y thiếu nữ nhìn sang Đồ Thiên, thấy vẻ mặt hắn không có chút phản ứng, sau một hồi trầm tư, nàng hạ giọng:
- Ta là Ân Hồng Tụ đến từ Nguyệt Thần điện, cũng thuộc một trong tứ môn giống như Đồ Thiên.
Nghe nữ tử này đến từ Nguyệt Thần điện, Lục Vân có vẻ hơi ngạc nhiên, chàng không ngờ ngày càng có nhiều môn phái thần bí bắt đầu xuất hiện tại tu chân giới. Nhìn sang Đồ Thiên, Lục Vân cười nói:
- Hóa ra cô là truyền nhân của Nguyệt Thần điện, chẳng trách tu vi của cô lại cao như vậy. Ngày nay tu chân giới không ngừng hỗn loạn, các cao thủ cùng lúc xuất hiện, cô và Đồ Thiên phối hợp quả là sự lựa chọn đúng đắn.
Lúc này Tư Đồ Thần Phong vừa kịp tỉnh lại, hắn phi thân tới trước mặt
Lục Vân khẽ nói với vẻ cảm kích:
- Đa tạ huynh đã viện trợ, giờ xin thỉnh giáo quý tính đại danh.
Lục Vân đềm đạm trả lời:
- Chút công lao chẳng đáng được nhắc tới, ta là Lục Vân, được quen biết huynh thật là điều đáng vui mừng.
Thấy Lục Vân đưa tay phải ra, Tư Đồ Thần Phong hơi sững sờ một chút rồi cũng giơ tay ra, hai người nắm chặt tay nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Vân thản nhiên vừa cười vừa nói:
- Tốt rồi, hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn chút gì đó, đời người khó khăn lắm mới có vài lần được tương ngộ, vì thế khi gặp phải trân trọng nó. Chúng ta đi thôi.
Nói xong cả bốn người cùng ngự kiếm phi hành, trong chớp mắt thân ảnh hoàn toàn biến mất về nơi xa.
***
Trong một quán rượu ven đường, bốn người cùng ngồi quanh một cái bàn, họ gọi rượu và vài món đơn giản tự nhiên ăn uống. Đồ Thiên đặt bát rượu xuống, hỏi Lục Vân:
- Đã hơn một nghìn năm rồi, ngày ta chờ đợi cuối cùng cũng đến, ta thực sự không bình tĩnh được nữa, có lẽ mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc.
Tạm dừng một chút, thanh âm lại tiếp:
- Huyền Dạ, thiếu nữ này tên gọi là gì vậy, cô ta có biết sự việc này không?
Nhẹ lắc đầu, Huyền Dạ nói:
- Cô ta không biết vì thuộc hạ không hề nói ra. Còn danh tự lại rất kỳ quái, là Bạch Như Sương.
Gió đêm tựa như cũng run sợ một điều gì đó, vô thanh vô tức im bặt. Là ai, đang đào lại ký ức những ngày xưa cũ.
Là ai, đang nung nấu những tháng năm tình thù.
Gió nhè nhẹ lướt qua, sơn động tối tăm thật yên ắng...
Vào lúc này ánh trăng cũng im lặng di chuyển, dường như tìm được một thứ gì ẩn tàng sâu thẳm trong nhiều năm, công bố ra đại chúng.
- Đúng vậy, danh tự ấy có gì đó kỳ quái. Có lẽ cô ta không nên có cái tên như vậy, bởi vì nhiều người đã lấy danh tự đó rồi, hơn một nghìn năm đã qua, không thể nghĩ rằng ta và đời sau của nàng gặp lại. Huyền Dạ, ngươi bảo đó có
phải là số phận không?
- Thuộc hạ không biết, có thể là như vậy. Năm ấy, tình duyên đã vô tình tan biến, lúc này gặp lại nhau mọi thứ có thể vẫn tốt như cũ, nhưng cũng có thể sẽ hoàn toàn thay đổi. Tuy nhiên, bất kể thế nào dù đã một lần không thoát khỏi số phận an bài, chủ nhân người cũng nên đối diện với nó. Khả năng là lần này, ông trời sẽ đền bù cho chủ nhân, trao cho người một sự lựa chọn khác.
- Một sự lựa chọn khác, kết quả sẽ không giống như năm xưa chứ? Nếu là như vậy, theo ngươi ta nên chọn như thế nào? Ta đã từng hỏi trời sao lại như vậy, nào đâu có đáp án cho ta. Hiện tại ta muốn hỏi một lần nữa, liệu có phải qua một ngàn năm ròng rã, ông trời cũng không thể trả lời ta hay không?
Thanh âm bất cam, có vài phần tang thương pha lẫn vài phần tàn nhẫn như chất chứa nhiều sự mất mát, vang vọng trong sơn động. Không có hồi đáp, chỉ có sự im lặng, tất cả như sương như khói. Ai hiểu cho đây?
Yên lặng, Huyền Dạ khẽ thở dài:
- Chủ nhân, cũng không còn sớm nữa, nên lo việc chính thôi.
- Đúng thế, không còn sớm nữa. Vì thế mà ngươi hãy cho cô ta biết một vài sự tình, đừng để cô ta oán hận ngươi.
Lắc đầu nhè nhẹ, Huyền Dạ nói:
- Năm đó, tâm ý cô ấy rất rõ rệt nhưng chủ nhân không nhận ra, tất cả sự tình chỉ có vậy. Ngày nay nếu chủ nhân nói lại cho cô ta hay, mọi việc có trở lại như cũ không? Thuộc hạ nghĩ một vài điều không cần phải nói cho cô ta. Đã qua một nghìn năm, người nên nghĩ đến mình trước tiên, không nên nghĩ nhiều đến những việc khác, đến lúc bắt đầu lại mọi thứ rồi.