Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 279 : Thương Nghị Đối Sách

Ngày đăng: 04:47 22/04/20


Im lặng một lúc, giọng nói đó lại vang lên:



- Nếu ngươi nghĩ như vậy thì lần này tùy ngươi. Ngươi hãy đặt Hoàn



Hồn thảo lên người cô ta, rồi đem cô ta vào trong động.



Huyền Dạ nhìn Bạch Như Sương, lấy Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo từ trong ngực áo ra đặt vào lòng nàng, tiếp đó hữu thủ dùng nhu lực đẩy thân thể nàng vào trong động, chỉ trong chớp mắt đã biến mất hút trong động thần bí.



Đêm nay, Huyền Dạ đứng lặng im ngoài cửa động canh giữ cho nhân vật thần bí ở trong bóng tối, không nói không động đậy chẳng khác nào một pho tượng đá.



Trước khi trời sáng một khắc, từ trong động lại vọng ra tiếng nói:



- Huyền Dạ, hãy giúp ta trông chừng cô ta, không cho bất cứ kẻ nào động vào cô ta, rõ chưa? Hiện nay sức lực của ta đã hoàn toàn hồi phục, điều mà ta thiếu duy nhất lúc này là tìm một kẻ tinh thông tứ môn pháp quyết Phật, Ma, Quỷ, Đạo để giúp ta mở phong ấn. Việc này rất khẩn cấp, ngươi phải hoàn thành trong vòng một tháng, nếu không ta e là sẽ không kịp.



Huyền Dạ đón lấy thiếu nữ vừa từ trong động bay ra, nhìn dáng vẻ bi thương của nàng ta, nhẹ nhàng nói:



- Thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ sẽ chăm sóc tốt cho cô ta, xin chủ nhân an tâm. Trước mắt đã có chút manh mối về người mà chủ nhân muốn tìm, nhưng thuộc hạ chưa dám khẳng định đó có phải là người tinh thông tứ môn pháp quyết hay không, điều này cần phải truy xét cho kỹ mới biết được. Bây giờ



thuộc hạ xin đi trước, hy vọng lần sau quay trở lại, chủ nhân đã có thể được tự do.



Dứt lời hắn quay người bay đi, thoắt một cái đã biến mất trong bóng tối trước khi trời hửng sáng.



Từ trong vùng sâu tối âm u của hang động vang lên tiếng cười như điên



dại:



- Một nghìn hai trăm năm, ta sắp được nhìn thấy trời sáng rồi, tới lúc đó



các ngươi sẽ phải trả giá cho chuyện xảy ra năm đó. Hãy đợi đấy, ta sẽ cho các nguơi phải hối hận. Ha… ha… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn




Lúc đó đọc những dòng chữ này ta không hiểu, nhưng nay thì ta đã hiểu được ít nhiều.



Đọc đi đọc lại một cách chậm rãi đoạn ám ngữ này, Tử Dương chân nhân



hỏi:



- Thế sư huynh đã lãnh ngộ được những gì rồi?



Huyền Ngọc chân nhân đáp :



- Hai câu đầu "Dịch viên dịch duyên, nghịch thiên chung hiện" là ám chỉ Lục Vân; còn vế sau "Lục viện liên minh, thất giới thủy loạn" là chỉ tình thế nhân gian hiện nay, chỉ có bốn câu sau cùng ta vẫn đoán không ra, "Dịch viên chi mệnh, phương thốn tâm gian", rốt cục là ám chỉ điều gì đây?



Vẻ mặt Tử Dương chân nhân liền biến sắc, thần thái biến đổi khó đoán, cuối cùng thì ân hận nói:



- Sư huynh, xin lỗi.



Huyền Ngọc chân nhân im lặng nhìn lão ta, một lúc sau mới thở dài nói:



- Chuyện trước kia đừng nhắc đến nữa, thực sự cho đến bây giờ ta vẫn không hề có nửa ý trách đệ, trong lòng cũng không có nửa điểm hận Lục Vân, chỉ là có một số chuyện thị phi bắt buộc phải làm vậy mà thôi, về điểm này đệ cũng hiểu mà. Sư đệ! Đệ cũng nên học cách quên đi. Nếu không…… Ài! Trở về thôi.



Nói xong lão liền đứng dậy, thần sắc thê lương rời đi.



Nhìn theo bóng dáng của lão, Tử Dương chân nhân khẽ lắc đầu, than:



- Có những thứ muốn quên cũng quên không được, người có hiểu không, sư huynh?



Giấu tiếng thở dài, Tử Dương chân nhân chậm rãi đi đi lại lại, rồi lặng lẽ rời đi.